Thứ Hai, 16 tháng 6, 2008

Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2008

Đ ÓN TẾT TRONG TRẠI NGHI LAN.

Ngày 21/02/2008 vào ngày tết Nguyên Tiêu cổ truyền, tôi đã may mắn được tham dự một cái Tết muộn màng, đơn sơ nhưng ngập chàn niền vui của anh chị em Việt Nam trong trại Yi Lan do Cha Hùng và Cha Chính tổ chức.Các anh các chị phải ngồi tù với một tội danh thật đau lòng, đó là tội ra ngoài làm việc kiếm tiền trả nợ và giúp đỡ gia đình. Thân phận của tôi cũng giống như các anh các chị là Lao Động bất hợp pháp,(nhưng tôi đã may mắn hơn vì được ở bên ngoài) có lẽ vì thế nên tôi có một phần nào đó hiểu và đồng cảm với các anh các chị khi quyết định chọn kiếp Lưu Vong. Trong chúng ta những Lao Động Việt Nam đến Đài Loan làm việc ai là người không mong muốn công việc của mình được suôn sẻ, bình an, ai mà không muốn mình cố gắng vất vả làm việc vài năm kiến tiền giúp gia đinh thoát cảnh nghèo khó, ai không muốn kiếm tiền nuôi con ăn học và mong ngày đoàn tụ với gia đình, và các anh chị em hơn1,000 lao động Việt Nam đang bị giam trong các trại Yi Lan, San Xia ,Xin Zhú khi đến Đài Loan làm việc họ cũng có trung những ước mơ như thế, nhưng thực tế không như ta mong muốn.
Để đến được Đài Loan làm việc hầu hết chúng ta đều phải vay một số tiền lớn đóng cho môi giới để làm thủ tục gọi là Xuất Khẩu Lao Động cho Oai. Những người sang làm lao động công sưởng phải đóng từ 5,000 đến 8,000 Đô, người giúp việc gia đình thì 700 đến 2,500 Đô. Với số tiền trên, lãi mẹ đẻ lãi con. Còn chúng ta những lao động công xưởng nếu công ty có nhiều việc tăng ca ngày làm 12 - 16tiếng, trừ các khỏan thuế thu nhập Đài Loan, Việt Nam, phí môi giới, tiền chống trốn (số tiền này chính phủ ĐL quy định chủ và môi giới không được phép thu giữ của lao động), phí ăn ở, bảo hiểm y tế, thẻ cư trú, …v..v. ai may mắn thì 1 năm đến 1 năm rưỡi làm đủ vốn, những người không có việc làm thêm ngày làm 8 tiếng lương cơ bản, làm hết hợp đồng 2 năm vẫn không đủ vốn, chưa kể đến những lao động mới đến làm được vài ngày, vài tháng đã bị chủ và môi giới vô cớ đưa về nước trước hợp đồng.
Hiện nay Nữ khán hộ công chưa được luât pháp bảo vệ, vì thế ai may mắn gặp được nhà chủ tốt thì được nhờ, còn đa phần các chị đều bị chủ thuê bóc lột sức lao động, có người hàng ngày phải làm từ 16 đến 20 tiếng, bị khống chế tự do đi lại, không cho liên lạc với bạn bè, ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc.
90%trong số các chị đều bị môi giới thu một số tiền khoảng 80 đến 150,000 Đài tệ, (gọi là tiền VAY VỐN NƯỚC NGOÀI) mà bản thân các chị không biết mình vay của ai, vay để làm gì? và tại sao mình phải trả số tiền đó.(thực chất đó là số tiền môi giới VN và ĐL cấu kết lừa các chị ký vào bản cam kết để rồi bóc lột đồng tiền mồ hôi xương máu của các chị, mà chính phủ VN đã làm ngơ không có biện pháp can thiệp ). Thông thường lương của một năm đầu các chị được lĩnh khoảng 30,000 đến 60,000 Đài tệ (khỏang 15 đến 30 triệu VN của 1 năm). Có chị làm 4 – 5 tháng mà chủ không trả lương, có người bị chủ cưỡng hiếp, quấy rối tình dục, người bị đánh đập, bị đưa về nước trước thời hạn.
Khi mới đến Đài Loan đa phần chúng ta đều không hiểu luật pháp ĐL, ngôn ngữ bất đồng, và điều quan trọng là không biết tìm đến ai, đến đâu để nhờ giúp đỡ, khi đó với những áp lực tiền nợ lãi mẹ đẻ lãi con, nếu về Việt Nam có người làm cả đời vẫn không trả hết nợ.
Họ chỉ có một con đường duy nhất có thể chọn lưạ đó là RA NGOÀI làm lao động bất hợp pháp,vẫn biết làm kiếp Lưu Vong đồng nghiã đánh bạc với sinh mệnh của mình, nhưng họ vẫn phải chấp nhận, chỉ với một hy vọng là có thể làm kiếm tiền trả nợ, và giúp đỡ gia đình.
Cuộc sống của kẻ Lưu Vong luôn trong tình trạng no sợ, sợ không có việc làm, sợ bị cảnh sát bắt, sợ khi ốm đau không có giấy tờ để vào bệnh viện điều trị và hàng nghìn hàng nghìn lỗi no khác đè lặng nên họ. Nhưng trong số họ đã có rất nhiều người cảm thấy vui sướng, hạnh phúc với cuộc sống Lưu Vong, vì họ đã có được sự tự do căn bản của một con người là được tự do đi lại, được quyết định và chiụ trách nhiệm với quyết định của mình, nhưng trước khi về được Việt Nam đoàn tụ với gia đình, dù người ra đầu thú, hay bị cảnh sát bắt họ đều phải vào đồn cảnh sát rồi vào trại giam. Trong số họ ai may mắn thì bị nhốt vài tuần, còn không thì vài tháng, có người bị đến vài năm.
Khi được tiếp xúc với các anh tôi đã bất ngờ khi mấy anh bắt tay với cái siết tay thật mạnh, tôi giật mình ngước nhì thấy khuôn mặt anh xúc động, đôi mắt anh ngấn lệ, anh nói: chị ơi nâu lắm rồi ngoài Cha ra em không được gặp người bên ngoài, nhất là những người phụ nữ như chị. Khi đó trong tôi dậy lên một niền xúc động, tôi hỏi anh vào đây nâu chưa, anh trả lời: em vào đây 9 tháng rồi, chỉ người bên cạnh anh nói bạn ấy vào đây hơn một năm , còn mấy bạn kia cũng 5, 6 tháng rồi, chúng em chưa biết khi nào mới được về đoàn tụ với gia đình.
Một cái bắt tay xiết chặt, một ánh mắt rưng rưng xúc động, một lời nói thiết tha đã nói lên niềm khao khát một cuộc sống tự do, muốn cố gắng thoát khỏi cuộc sống nghèo khó, mong muốn thế hệ sau của mình không còn phải chịu kiếp sống lô lệ, một kiếp sống tù đầy như mình đang phải sống.

người viết: NgaTrần
Đài Loan 13/03/2008.