本人: 陳氏娥. 越南籍.護照號碼A0774686A.
2003.8.2 4我來台工作,從早上4點到晚上9點30分,沒有休假,一個月薪資領不到3,000元.
2004.02.07逃逸.
2005.07.11下午6點30分被陳竑蒝.駕駛車號KP-9710闖紅燈撞傷,變成半生半死,一直昏迷.被送到台大醫院治療1個月零4天.住院費是442,571元.
2008.1.16桃園法院判決我要付給台大醫療費.
2008.02.19高等法院判決陳竑蒝要賠我那筆醫療費及受傷損失賠償.但他是ㄧ個沒錢,沒良心的人一毛錢也不肯賠.
三年內台灣的法律不准我上班,所以一毛收入都沒有.多少疼痛,困苦都放在我身上.現在因為我無法付那筆醫療費,不付我就不能回家.我現在不知道該怎麼辦了,請各位好心人幫幫我吧.
Thứ Ba, 15 tháng 4, 2008
Thứ Hai, 14 tháng 4, 2008
MONG DOI CUA CON TRAI YEU 寶貝兒子的話
Thứ Năm, 3 tháng 4, 2008
ĐƠN XIN GIÚP ĐỠ
ĐÀI LOAN NGÀY 3.04.2007
ĐƠN XIN GIÚP ĐỠ
Tên tôi: TRẦN THỊ NGA.Quốc tịch Việt Nam.
Số hộ chiếu: A0774686A.
Nhập cảnh đến Đài Loan ngày 24.08.2003.
Trong thời gian làm việc tôi đã bị chủ thuê và môi giới lưà bóc lột sức lao động bằng cách (bắt làm việc quá sức không đúng với bản hợp đồng, tiền lương bị khấu trừ quá nhiều, 6tháng làm việc tôi chỉ được lĩnh tổng cộng 16nghìn mấy trăm Đài Tệ. hằng ngày bất kể làm việc gì tôi cũng bị con gái thứ 3 của chủ mắng chửi vô cớ). khi đó do ngôn ngữ bất đồng luật pháp không hiểu, không biết tìm ai để nhờ gìúp đỡ, khi đó tôi chỉ có biện pháp duy nhất là trốn ra ngoài.
Vào lúc 6h30phút chiều ngày 11 tháng 7 năm 2005 trên đường đi xin việc làm về tôi đã bị CHEN HONG YUAN điều khiển xe biển số KP – 9710 vượt đèn đỏ đâm vào.
Do tình trạng thương tật nguy hiểm đến tính mạng, tôi đã sống trong hôn mê nhiều ngày. Bện viện yêu cầu phải có người ký giấy nhập viện mới chiụ mổ và chữa trị cho tôi, khi đó có một người Đài Loan tốt bụng đến thăm thấy tôi nằm đơn độc, đau đớn trên giường bệnh đã hạ bút ký giấy nhập viện cho tôi, nội dung của tờ đơn nhập viện (QUAN TRỌNG LÀM NGƯỜI LIÊN LẠC).
Khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong bệnh viện, toàn thân đau đớn, tinh thần hoảng noạn. Khi này tôi đã được hưởng sự quan tâm điều trị của các Y Bác Sỹ, sự chăm sóc tận tình của người khán hộ công, do trung tâm làm việc công tác xã hội của biện viện thuê cho. Tôi phải nằm viện điều trị một tháng 4 ngày (để mổ và lạo vét phần thịt hư của vết thương), tiền viện phí + khán hộ công tổng cộng là 442.570đài tệ(số tiền này tôi chưa có để trả bệnh viện). Tôi biết tôi phải trả số tiền này, nhưng tôi đã biến thành kẻ tàn phế, cộng với luật pháp Đài Loan không cho đi làm vì vậy tôi không có khả năng trả số tiền đó.
Người gây tai nạn cho tôi là kẻ không tiền, không có lương tâm một đồng tiền viện phí cũng không chịu bồi thường. Khi này có rất nhiều người khuyên tôi mặc kệ số tiền viện phí đó mà trốn về VN, nhưng tôi đã không thể làm điều đó vì bệnh viện đã cứu mạng sống tôi, với nếu tôi trốn về, số tiền viện phí đó sẽ đổ hết nên đầu người ký giấy nhập viện cho tôi. Những lý do đó đã cho tôi dũng khí đến tòa án đâm đơn kiện hy vọng luật pháp sẽ giúp tôi tìm được sự công bằng.
3 năm sống trong đau khổ đợi chờ tôi đã nhận được 2 tờ phán quyết của tòa án. Một tờ ngày 19.02.2008 toà án tối cao Đài Loan phán quyết người gây tai nạn cho tôi phải bồi thường cho tôi số tiền là 1,193,041Đài tệ, nhưng đó chỉ là một tờ giấy trắng vì người gây tai nạn cho tôi dù một đồng viện phí cũng không chịu trả, và luật pháp đã phải chịu thua không thể giải quyết.Một tờ ngày 16.01.2008 tòa án Đào Viên phán quyết người bạn ký giấy nhập viện cho tôi đã được trắng án,(tờ phán quyết này cho tôi biết trên đời này vẫn tồn tại một chút công bằng). Còn tôi một người bị hại bao nhiêu đau đớn khổ cực đã phải gánh chịu, giờ lại trở thành tội phạm phải n® số tiền viện phí 442,571 Đài tệ.
Trong thời gian 3 năm này luật pháp Đài Loan không cho tôi đi làm, không có một đồng thu nhập, không thể tự lo cho cuộc sống của mình, không có khả năng nuôi con, vậy tôi lấy đâu ra tiền để có thể trả số tiền viện phí đó. Những áp lực trên đã nhiều lần làm tôi chịu không lổi, tưởng như sắp phát điên phát khùng. Rõ ràng tôi là người bị hại giờ trở thành tội phạm không có tiền trả nợ, một người mẹ vô trách nhiệm không có khả năng nuôi con.
Cũng trong thời gian đau khổ này tôi đã được rất nhiều người tốt bụng giúp đỡ. Trong thời gian toàn thân thương tật đau đớn không nơi lương tưạ, nằm trên nền phòng hỏi cung tội phạm của đồn cảnh sát, tôi đã được 2 vợ chồng người ĐL đến thăm, thấy tình trạng của tôi quá đau thương, không cầm lòng được họ đã bảo lãnh đưa tôi về nhà họ ở, trong thời gian này sức khỏe của tôi rất yếu, vết thương thường xuyên bị nhiễm trùng cần phải đến bệnh viện điều trị, nhưng trên người tôi một đồng cũng không có, tôi chỉ biết khóc và khóc, và rồi họ, những người bạn, người thân của họ biết chuyện đã quan tâm, an ủi, động viên mỗi khi cần đi khám bệnh họ đã đưa tôi đi và cho tiền để mua thuốc uống, thuốc thay.
Vài tháng sau tôi đã được văn phòng Trợ Giúp Công Nhân và Cô Dâu Việt Nam tại Đài Loan của Linh Mục Nguyễn Văn Hùng giúp đỡ. Mọi người trong văn phòng đã cho tôi cảm nhận được một điều rằng trong xã hội còn rất nhiều người bị hại và cũng tồn tại rất nhiều người tốt. Những người đã từng giúp đỡ tôi họ đều mong muốn tôi có thể khỏe mạnh, có thể trở thành người có ích cho xã hội. Trong thời gian này tôi đã cố gắng học tập, thân phận của tôi không được đến trường, chỉ có thể ở nhà tự học. Công việc của văn phòng là trợ giúp những người yếu đuối, gặp nạn như tôi, làm tôi rất ngưỡng mộ. Một thời gian sau tôi vào văn phòng làm nhân viên thiện nguyện, hy vọng công việc của văn phòng có thể giúp được nhiều người đang cần sự giúp đỡ. Tôi rất thích công việc này bởi nó cho tôi biết cuộc sống của tôi vẫn còn một chút giá trị, mà thân phận của tôi chỉ có thể ở trong văn phòng không được đi ra ngoài. Nhưng số tiền viện phí kia luôn làm tôi hỗi loạn tâm trí, tôi đã không đủ khả năng để tập trung vào công việc.
Tôi viết đơn này kính mong các cơ quan, đoàn thể, những người hảo tâm xin giúp đỡ tôi để giải quyết vấn đề này, để tôi sớm được trở về với cuộc sống của người bình thường. Chỉ khi trở về với cuộc sống của người bình thường tôi mới có tư cách của một con người để làm việc nuôi sống bản thân, và nuôi con ăn học (hai con trai của tôi đều rất ngoan và chăm học). Tôi cũng sẽ cố gắng dùng kinh nghiệm của mình hợp tác với mọi người để giúp đỡ những người yếu đuối, gặp nạn đang cần sự giúp đỡ.
Người viết đơn: Trần Thị Nga.
Ngatran29@gmail.com
TEL:0911436080
2003.08.24 đến Đài Loan. 2004.02.07 ra ngoài, trong thời gian này làm việc từ 4h sang đến 9h30 tối,(không có ngày nghÌ) tổng số lương được lĩnh là 16 nghìn mầy trăm Đài tệ.
2005.07.11 bị tai nạn nằm bệnh viện Ren Ci. 2005.07.12 chuyển đến bệnh viện Tai Da. 2005.08.15 ra viện, cảnh sát Tai Bei đưa về đồn cảnh sát Hu Zhen.
2005.08.20 hai vợ chồng người Đài đón về nhà họ ở.
2005.11.27 đến văn phòng Trợ Giúp Công Nhân, Cô Dâu Việt Nam tại Đài Loan.
2007.05.18 vào văn phòng làm nhân viên thiện nguyện.
2007.06.16 lĩnh được 200 nghìn Đài tệ tiền bảo hiểm.
2008.01.16 tòa án Đào Viên phán quyết phải trả bệnh viện Tai Da 371,751Đài tệ.
2008.02.19 toà án tối cao phán quyết Chen Hung Yuan phải bồi thường cho tôi 1,193,041Đài tệ.(nhưng chỉ là một tờ giấy trắng).
ĐƠN XIN GIÚP ĐỠ
Tên tôi: TRẦN THỊ NGA.Quốc tịch Việt Nam.
Số hộ chiếu: A0774686A.
Nhập cảnh đến Đài Loan ngày 24.08.2003.
Trong thời gian làm việc tôi đã bị chủ thuê và môi giới lưà bóc lột sức lao động bằng cách (bắt làm việc quá sức không đúng với bản hợp đồng, tiền lương bị khấu trừ quá nhiều, 6tháng làm việc tôi chỉ được lĩnh tổng cộng 16nghìn mấy trăm Đài Tệ. hằng ngày bất kể làm việc gì tôi cũng bị con gái thứ 3 của chủ mắng chửi vô cớ). khi đó do ngôn ngữ bất đồng luật pháp không hiểu, không biết tìm ai để nhờ gìúp đỡ, khi đó tôi chỉ có biện pháp duy nhất là trốn ra ngoài.
Vào lúc 6h30phút chiều ngày 11 tháng 7 năm 2005 trên đường đi xin việc làm về tôi đã bị CHEN HONG YUAN điều khiển xe biển số KP – 9710 vượt đèn đỏ đâm vào.
Do tình trạng thương tật nguy hiểm đến tính mạng, tôi đã sống trong hôn mê nhiều ngày. Bện viện yêu cầu phải có người ký giấy nhập viện mới chiụ mổ và chữa trị cho tôi, khi đó có một người Đài Loan tốt bụng đến thăm thấy tôi nằm đơn độc, đau đớn trên giường bệnh đã hạ bút ký giấy nhập viện cho tôi, nội dung của tờ đơn nhập viện (QUAN TRỌNG LÀM NGƯỜI LIÊN LẠC).
Khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong bệnh viện, toàn thân đau đớn, tinh thần hoảng noạn. Khi này tôi đã được hưởng sự quan tâm điều trị của các Y Bác Sỹ, sự chăm sóc tận tình của người khán hộ công, do trung tâm làm việc công tác xã hội của biện viện thuê cho. Tôi phải nằm viện điều trị một tháng 4 ngày (để mổ và lạo vét phần thịt hư của vết thương), tiền viện phí + khán hộ công tổng cộng là 442.570đài tệ(số tiền này tôi chưa có để trả bệnh viện). Tôi biết tôi phải trả số tiền này, nhưng tôi đã biến thành kẻ tàn phế, cộng với luật pháp Đài Loan không cho đi làm vì vậy tôi không có khả năng trả số tiền đó.
Người gây tai nạn cho tôi là kẻ không tiền, không có lương tâm một đồng tiền viện phí cũng không chịu bồi thường. Khi này có rất nhiều người khuyên tôi mặc kệ số tiền viện phí đó mà trốn về VN, nhưng tôi đã không thể làm điều đó vì bệnh viện đã cứu mạng sống tôi, với nếu tôi trốn về, số tiền viện phí đó sẽ đổ hết nên đầu người ký giấy nhập viện cho tôi. Những lý do đó đã cho tôi dũng khí đến tòa án đâm đơn kiện hy vọng luật pháp sẽ giúp tôi tìm được sự công bằng.
3 năm sống trong đau khổ đợi chờ tôi đã nhận được 2 tờ phán quyết của tòa án. Một tờ ngày 19.02.2008 toà án tối cao Đài Loan phán quyết người gây tai nạn cho tôi phải bồi thường cho tôi số tiền là 1,193,041Đài tệ, nhưng đó chỉ là một tờ giấy trắng vì người gây tai nạn cho tôi dù một đồng viện phí cũng không chịu trả, và luật pháp đã phải chịu thua không thể giải quyết.Một tờ ngày 16.01.2008 tòa án Đào Viên phán quyết người bạn ký giấy nhập viện cho tôi đã được trắng án,(tờ phán quyết này cho tôi biết trên đời này vẫn tồn tại một chút công bằng). Còn tôi một người bị hại bao nhiêu đau đớn khổ cực đã phải gánh chịu, giờ lại trở thành tội phạm phải n® số tiền viện phí 442,571 Đài tệ.
Trong thời gian 3 năm này luật pháp Đài Loan không cho tôi đi làm, không có một đồng thu nhập, không thể tự lo cho cuộc sống của mình, không có khả năng nuôi con, vậy tôi lấy đâu ra tiền để có thể trả số tiền viện phí đó. Những áp lực trên đã nhiều lần làm tôi chịu không lổi, tưởng như sắp phát điên phát khùng. Rõ ràng tôi là người bị hại giờ trở thành tội phạm không có tiền trả nợ, một người mẹ vô trách nhiệm không có khả năng nuôi con.
Cũng trong thời gian đau khổ này tôi đã được rất nhiều người tốt bụng giúp đỡ. Trong thời gian toàn thân thương tật đau đớn không nơi lương tưạ, nằm trên nền phòng hỏi cung tội phạm của đồn cảnh sát, tôi đã được 2 vợ chồng người ĐL đến thăm, thấy tình trạng của tôi quá đau thương, không cầm lòng được họ đã bảo lãnh đưa tôi về nhà họ ở, trong thời gian này sức khỏe của tôi rất yếu, vết thương thường xuyên bị nhiễm trùng cần phải đến bệnh viện điều trị, nhưng trên người tôi một đồng cũng không có, tôi chỉ biết khóc và khóc, và rồi họ, những người bạn, người thân của họ biết chuyện đã quan tâm, an ủi, động viên mỗi khi cần đi khám bệnh họ đã đưa tôi đi và cho tiền để mua thuốc uống, thuốc thay.
Vài tháng sau tôi đã được văn phòng Trợ Giúp Công Nhân và Cô Dâu Việt Nam tại Đài Loan của Linh Mục Nguyễn Văn Hùng giúp đỡ. Mọi người trong văn phòng đã cho tôi cảm nhận được một điều rằng trong xã hội còn rất nhiều người bị hại và cũng tồn tại rất nhiều người tốt. Những người đã từng giúp đỡ tôi họ đều mong muốn tôi có thể khỏe mạnh, có thể trở thành người có ích cho xã hội. Trong thời gian này tôi đã cố gắng học tập, thân phận của tôi không được đến trường, chỉ có thể ở nhà tự học. Công việc của văn phòng là trợ giúp những người yếu đuối, gặp nạn như tôi, làm tôi rất ngưỡng mộ. Một thời gian sau tôi vào văn phòng làm nhân viên thiện nguyện, hy vọng công việc của văn phòng có thể giúp được nhiều người đang cần sự giúp đỡ. Tôi rất thích công việc này bởi nó cho tôi biết cuộc sống của tôi vẫn còn một chút giá trị, mà thân phận của tôi chỉ có thể ở trong văn phòng không được đi ra ngoài. Nhưng số tiền viện phí kia luôn làm tôi hỗi loạn tâm trí, tôi đã không đủ khả năng để tập trung vào công việc.
Tôi viết đơn này kính mong các cơ quan, đoàn thể, những người hảo tâm xin giúp đỡ tôi để giải quyết vấn đề này, để tôi sớm được trở về với cuộc sống của người bình thường. Chỉ khi trở về với cuộc sống của người bình thường tôi mới có tư cách của một con người để làm việc nuôi sống bản thân, và nuôi con ăn học (hai con trai của tôi đều rất ngoan và chăm học). Tôi cũng sẽ cố gắng dùng kinh nghiệm của mình hợp tác với mọi người để giúp đỡ những người yếu đuối, gặp nạn đang cần sự giúp đỡ.
Người viết đơn: Trần Thị Nga.
Ngatran29@gmail.com
TEL:0911436080
2003.08.24 đến Đài Loan. 2004.02.07 ra ngoài, trong thời gian này làm việc từ 4h sang đến 9h30 tối,(không có ngày nghÌ) tổng số lương được lĩnh là 16 nghìn mầy trăm Đài tệ.
2005.07.11 bị tai nạn nằm bệnh viện Ren Ci. 2005.07.12 chuyển đến bệnh viện Tai Da. 2005.08.15 ra viện, cảnh sát Tai Bei đưa về đồn cảnh sát Hu Zhen.
2005.08.20 hai vợ chồng người Đài đón về nhà họ ở.
2005.11.27 đến văn phòng Trợ Giúp Công Nhân, Cô Dâu Việt Nam tại Đài Loan.
2007.05.18 vào văn phòng làm nhân viên thiện nguyện.
2007.06.16 lĩnh được 200 nghìn Đài tệ tiền bảo hiểm.
2008.01.16 tòa án Đào Viên phán quyết phải trả bệnh viện Tai Da 371,751Đài tệ.
2008.02.19 toà án tối cao phán quyết Chen Hung Yuan phải bồi thường cho tôi 1,193,041Đài tệ.(nhưng chỉ là một tờ giấy trắng).
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)