Thứ Ba, 25 tháng 9, 2007

ĐƠN XIN GIÚP ĐỠ

陳氏娥
ĐƠN XIN GIÚP ĐỠ
Tên tôi là : TRẦN THỊ NGA. Quôc tịch Việt Nam: hộ chiếu số: A0776484A.
nhập cảnh ngày 24.08.2003.
trước khi đến Đài Loan Tôi ký hợp đồng với công ty môi giới VN là đến ĐL chăm sóc người già. Nhưng khi đến ĐL bảng công việc của Tôi hoàn toàn khác với bản hợp đồng. cụ thể bà cụ vẫn khỏe mạnh, bà là thầy cúng hàng ngày vẫn điều khiển xe máy đi nơi này nơi kia. .
- hàng ngày tôi phải dậy từ 4h sáng làm mì sợi.
- 10h30phút dọn dẹp nhà, bếp , vườn......
- 12h ăn cơm, rửa bát , ngủ trưa.
- 13h đến nhà con gái thứ 3 của bà dọn dẹp 3 ngôi nhà 3 đến 4 tầng và giúp bán sổ số lôthô, đồ chơi trẻ em….
- 15h30 đi nhặt giấy vụn, bià cáttông về để lấu mì.
- 16h về nhà bà cụ tiếp tục làm mì.
- 18h30 ăn cơm, rửa bát, dọn dẹp, tắm giặt, lau bàn thờ...
- 20h chuẩn bị bột mì và những thứ cần thiết để sáng mai làm mì.
- 21h đấm bóp cho bà cụ.
- 21h30 đi ngủ.
hằng ngày bất kể tôi làm việc gì cũng bị con gái thứ 3 của bà mắng chửi.
Tôi làm việc ở đó 6 tháng tổng số tiền lương Tôi được lĩnh là 16 nghìn mấy trăm tiền ĐL. Tôi có ý kiến với Chủ và Công ty môi giới về công việc của Tôi quá lặng, quá nhiều, không đúng với bản hợp đồng của Tôi. tiền lương quá thấp . Tôi yêu cầu xắp công việc cho Tôi theo bản hợp đồng. họ nói không được. Tôi yêu cầu đổi chủ. họ nói nếu muốn đổi Chủ thì phải về VN. Nhưng trước khi đến ĐL Tôi đã phải vay rất nhiều tiền của người khác để đóng cho Công Ty Môi giới , bây giờ mà về nước Tôi lấy đâu ra tiền để trả cho người ta và tiền đâu để nuôi con. Khi đó ngôn ngữ bất đồng, luật pháp ĐL tôi không hiểu, Tôi không biết phải tìm ai để nhờ giúp đỡ. Tôi gọi điện cho môi giới VN nhờ can thiệp. Môi giới VN nói theo luật pháp ĐL tôi không được phép đổi Chủ ở ĐL mà phải về nước, (họ lừa Tôi) rồi họ cho Tôi số điện thoại của em trai họ ở bên ĐL và họ nói em trai họ liên lạc với tôi và bảo Tôi đến chỗ em trai họ ở khu công nghiệp Tân Trúc rồi họ sẽ giúp Tôi tìm việc làm.
Ngày 7tháng 2 năm 2004 Tôi đến chỗ em trai họ. kể từ ngày này công việc của Tôi không ổn định, công việc lúc có lúc không lên cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. ngày 11tháng 7 năm 2005 khoảng 6h30phút chiều trên đường đi xin việc làm về khi qua đường ba de lu, tie ji lu kou tôi bị CHEN HONG YUAN lái xe biển số: KB- 9710 vượt đèn đỏ đâm vào. Tôi bị thương rất nặng ( chân phải gẫy xương đùi trên và đùi dưới, gẫy cả hai bên xương chậu và một vết thương to ở nơi bẹ trái) Tôi bị hôn mê được đưa vào bệnh viện REN CI YI YUAN cấp cứu. do tình trạng thương tật nguy hiểm đến tính mạng bệnh viện đã chuyển Tôi đến bệnh viện TAI DA YI YUAN ở ĐÀI BẮC. khi này tôi có một người bạn VN đến thăm và đi cùng xe cấp cứu đưa Tôi đến Bệnh Viện TAI DA. Khi này nhân viên của bệnh viện yêu cầu người bạn của Tôi ký vào giấy liên lạc và đồng ý mổ cho tôi . do ngôn ngữ bất đồng người bạn Tôi yêu cầu có người phiên dịch nhưng không có cuối cùng người bạn Tôi đồng ý ký thì nhân viên bệnh viện nói là không cần nữa, Hôm đó chờ đến nửa đêm bạn tôi mới dời khỏi bệnh viện về nhà. (tôi hôn mê, sau khi tỉnh lại người bạn đó đã kể cho tôi nghe).
mấy ngày hôm sau có một người bạn ĐL đến thăm Tôi. Khi này nhân viên của bệnh viện nói với bạn tôi rằng. tình trạng của tôi rất nguy hiểm cần mổ cấp cứu, nhưng do không có người ký giấy đồng ý mổ và liên lạc nên họ không mổ. nhìn tôi lằm đơn độc trên giường bệnh đau đớn, ở ĐL không có người thân nếu họ không ký giấy để bệnh viện mổ cho tôi thì tôi sẽ lằm đó chờ chết, mà tôi chết rồi hai con tôi sẽ ra sao ai sẽ là người nuôi chúng. ( tôi đã ly hôn 7 năm. Hai con do tôi nuôi) nghĩ đến đó không cầm lòng được nên đã ký vào giấy đồng ý mổ cho Tôi.(khi ra toà người bạn đó nói tôi mới biết). qua cơn nguy hiểm tôi từ từ tỉnh lại.khi này vết thương đã bị nhiễm trùng lặng. ngày 27 tháng 7 năm 2005 phải phẫu thuật để vét phần thịt hư.
Khi này tôi rất lo sợ tôi nhờ cảnh sát giúp tôi liên lạc với người gây tai nạn cho tôi đến để giải quyết, nhưng họ không đến cho dù Tôi, cảnh sát, bạn tôi và người làm công tác xã hội của bệnh viện liên lạc họ cũng không màng để ý đến tôi.
Ngày 15 tháng 8 năm 2005 tôi ra viện. số tiền viện phí của tôi là TAI DA YI YUAN : 371.750 Đài Tệ. tiền hộ lý chăm sóc là:45.600 Đài Tệ. bệnh viện REN CI YI YUAN là 25.220 Đài Tệ. (số tiền này Tôi chưa có để trả vẫn nợ bệnh viện.). cảnh sát Đài Bắc đưa Tôi về đồi Cảnh Sát ở Hu kou . khi này viết thương nơi bẹn còn rất to chưa lành hằng ngày phải thay thuốc 3 lần. tôi không đi lại được mà lại không có tiền mua xe lăn. Cảnh Sát cho tôi mượn cái ghế ngồi có bánh xe để di chuyển trong phòng. đồn Cảnh Sát không có chỗ cho tôi ở.họ sắp cho tôi ở trong phòng hỏi cung tội phạm không có giường không chăn chiếu. tôi tìm thấy trong phòng có một cái thùng cattong xé ra dải xuống lền nhà để nằm, trong hành lý có hai cái vỏ chăn lấy ra để đắp. ngày hôm sau có người bạn đến thăm thấy tôi di chuyển khó khăn họ mang đến cho tôi mượn chiếc xe lăn để làm phương tiện di chuyển. vài ngày sau có hai vợ chồng người ĐL đến thăm thấy tôi nằm dưới đất mỗi lần lên xuống xe lăn là một cực hình vì hai chân của tôi không có sức và không cử động được. khi lên xuống xe lăn phải dùng hai tay và lưng từ từ lên xuống, và môi trường sinh hoạt không có vệ sinh no sợ vết thương lại bị nhiễm trùng. Cảnh Sát nhờ họ giúp tôi chỗ ăn, ở. Nhìn tôi đau đớn chiụ không được họ bảo lãnh tôi về nhà họ ở để tiện cho việc sinh hoạt và chữa bệnh của tôi.
Ngày 22 tháng 8 năm 2005 tôi đến toà án huyện Tân Trúc đưa đơn kiện Chen Hong Yuan người gây tai nạn cho tôi (thời gian này do sức khỏe suy nhược, vết thương nhiễm trùng tôi thường xuyên phải đi bệnh viện khám bệnh). lần mở phiên tòa đầu tiên Chen Hơng Yuan xin hoà giải và nói vụ tai nạn là lỗi của anh ta, tôi bị thương lặng tiền viện phí quá nhiều anh ta không có tiền trả. Anh ta mua vé máy bay cho tôi về nước. Tôi không chịu tiếp tục kiện.
Ngày 26 tháng 11 năm 2005 bạn tôi chuyển nhà lên không có chỗ cho tôi ở. Tôi đến đồn Cảnh Sát nhờ giúp đỡ chỗ ăn ở, do tình trạng sức khỏe của tôi không ổn định thường xuyên phải đi khám bệnh Cảnh Sát không giám nhận. họ giúp tôi liên lạc với văn phòng Cha NGUYỄN VĂN HÙNG văn phòng trợ giúp công nhân và cô dâu Việt Nam tại Đài Loan nhờ giúp tôi chỗ ăn, ở. Cha đồng ý giúp và ngày 27 tháng 11 năm 2005 tôi đến văn phòng của Cha ở và văn phòng giúp tôi xin luật sư.(khi này tôi có thể dùng lạng 4 chân để đi lại).
Qua vài lần ra toà, kết quả điều tra vụ tai nạn lỗi do Chen Hong Yuan. ngày 29 tháng 3 năm 2006 mở tại tòa án Zhu Bei quan tòa phán công ty bảo hiểm xe của chen hong yuan đền tôi 200.000 đài tệ và kết thúc vụ án. Tôi hỏi số tiền đó chưa đủ 1 nửa phần viện phí của tôi, chưa kể số tiền viện phí trong thời gian này tôi đi khám và điều trị bệnh, và tiền ăn uống sinh hoạt của tôi trong thời gian phải ngồi xe lăn này. Quan tòa trả lời cái này ngoài khả năng giải quyết của ông ấy.
Tôi tiếp tục kiện. lần nào ra toà tôi cũng yêu cầu bồi thường tiền viện phí (khi này bệnh viện liên tục đòi tiền).nhưng Chen Hong Yuan chỉ trả lời là không có tiền và xin Cưới Tôi làm Vợ.(tôi không chấp nhận vì một người không có lương tâm và trách nhiệm của con người với con người thì làm sao có thể làm chồng tôi được). Quan tòa nói với tôi Chen Hong Yuan không đồng ý bồi thường tiền viện phí cho tôi thì luật pháp cũng không có cách nào để giải quyết. quan tòa còn khuyên tôi thôi đừng kiện chờ kết quả của tòa xem thế nào rồi về Việt Nam chứ cứ tiếp tục kiện luập pháp ĐL cũng không thể giải quyết được yêu cầu bồi thường tiền viện phí của tôi. Tôi không chấp nhận được cái đạo lý đó. Tôi là người khỏe mạnh bị hại thành người tàn phế, toàn thân đau đớn bệnh tật. không thể đi làm được và luật pháp ĐL cũng không cho tôi đi làm kiếm tiền. tôi không thể tự nuôi mình và nuôi con mọi sinh hoạt đều phải nhờ vào sự giúp đỡ của người khác. Bị bệnh cũng không có tiền để đi khám. Không có tiền để trả tiền viện phí thường xuyên bị bệnh viện đòi. (tôi là người bị hại biến thành tội phạm).
toà án yêu cầu bệnh viện đưa ra kết qủa bệnh lý của tôi. Ngày 4 tháng 10 năm 2006 công hàm số 0950003487.bệnh viện Tai Da đưa ra kết qủa tình trạng thương tật của tôi chỉ mất 5% sức lao động. với tình trạng sức khỏe của tôi bệnh viện đưa ra kết qủa như thế là không đúng. Ngày 3 tháng 5 năm 2007 tôi viết thư đến bệnh viện yêu cầu được kểm tra lại bệnh án và thương tật với nội dung .
(xin chào bệnh viện Tai Da.
Tôi tên là : TRẦN THỊ NGA. thẻ cư trú số UD00136909 : bệnh án số 4584341.
Ngày 12 tháng 6 năm 2005 vì tai nạn giao thông tôi đã đựơc đưa đến bệnh viện cấp cứu. ngày 15 tháng 8 năm 2005 ra viện . tôi bị gẫy hai bên xương chậu. chân phải gẫy xương đùi trên và đùi dưới. chân trái bị một vềt thương to nơi bẹn đã nhiều lần nhiễm trùng, đã trải qua hai lần phẫu thuật khoét thịt hư. Nay vết thương đã lành miệng nhưng bị biến dạng và rất đau làm tôi không thể mặc được những loại quần bó.
hiện nay hai chân của tôi đã có thể đi lại được nhưng không thể chậy, nhẩy, không thể đi xa và đi nhanh, lên xuống cầu thang không bước được từng bước. xách đồ không thể sách được quá 15 jin (1jin bằng 0.6kg)
hôm nay là ngày 3tháng 5 năm 2007 kể từ ngày tai nạn tới nay đã gần 2 năm rồi mà sức khỏe của tôi mới hồi phục được đến mức này . ngày 25.8.2006 tôi có đến bệnh viện khám, tôi có hỏi bác sỹ rằng chân của tôi có thể mổ lấy đinh ra được chưa? Bác sỹ trả lời rằng chưa vì sương của tôi chưa niền đợi một thời gian đợi xương mọc liền thì mới mổ được.
vậy xin hỏi tại sao công hàm số0950003487 ra ngày 4 tháng 10 năm 2006 bệnh viện gửi tới toà án XIN ZHU kết qủa xương và vết thương đã lành. Tình trạng thương tật của tôi chỉ mất 5% sức lao động.
tôi nhận đinh tình trạng thương tật của tôi bệnh viện giám định như vậy là không đúng sự thật. nay tôi viết thư này yêu cầu bệnh viện kiểm tra lại tình trạng thương tật của tôi để có kết qủa theo đúng sự thật.
vì ngày 15 tháng 5 này tòa mở phiên toà phán quyết vậy xin bệnh viện sớm có công văn trả lời đến tòa và xin gửi cho tôi một bản phụ.
Tôi xin chân thành cảm ơn.
người làm đơn : TRẦN THỊ NGA.
Đài Loan ngày 3 tháng 5 năm 2007.
bệnh vện gửi lại kết qủa tới toà án nội dung khác nhau không bao nhiêu. Ngày 26 tháng 6 năm 2007 tòa án dựa vào kết qủa giám định của bệnh viện phán quyết vụ án giữa tôi với Chen Hong Yuan. Tôi thấy kết qủa như thế không công bằng vì không có sự thật. tôi tiếp tục kháng cáo lên tòa án cấp cao.
bệnh viện Tai Da thường xuyên đòi tiền viện phí, nhưng trong thời gian 2 năm này Chen Hong Yuan không chịu bồi thường, còn tôi thì không thể đi làm kiếm tiền lên chưa có tiền để trả. bệnh viện đưa đơn kiện tôi và người bạn đã ký giấy đồng ý mổ cho tôi.
Ngày 15 tháng 8 năm 2007 tại tòa án huyện Đào Viên . người bạn của tôi đã nói với quan tòa và bệnh viện Tai Da rằng tôi là người bị hại thành người tàn phế trong thời gian này tôi không thể đi làm lên không có tiền để trả, xin toà án và bệnh viện có giấy gọi mời Chen Hong Yuan ra tòa để giải quyết. quan toà và bệnh viện trả lời không được. yêu cầu tôi và bạn tôi phải trả. bạn tôi nói tôi là người bị hại bạn tôi là người ký tên cứu mạng sống của tôi mà bây giờ tôi và bạn tôi chở thành tội phạm. còn người gây tai nạn cho tôi không có trách nhiệm thì luật pháp chiụ thua như vậy thì qúa bất công cho chúng tôi .
Tôi xin quan tòa và bệnh viện tha cho bạn tôi. Toàn bộ số tiền viện phí tôi chịu trách nhiện. vì giấy giám định của bệnh viện ảnh hửơng đến kết qủa của toà án. hiện nay tôi đang kháng án lên tòa án cấp cao đợi toà có kết qủa rồi tôi sẽ xắp xếp giải quyết số tiền viện phí đó được không? Họ trả lời không và tiếp tụ kiện bắt người bạn của tôi phải trả số tiền viện phí đó.
Chúng tôi thấy như vậy quá bất công cho chúng tôi. Chen Hong Yuan hại tôi đến sống dở chết dở mà hắn ta không có trách nhiện thì luật phát không có biện pháp nào để giải quyết . tôi là người bị hại thành tàn phế giờ biến thành tội phạm, bạn tôi vì cứu mạng sống của tôi giờ biến thành bị cáo phải chịu trách nhiệm về tội cứu người.
hiện nay chúng tôi không biết phải làm sao để giải quyết vấn đề này. Kính mong CHÍNH PHỦ ĐÀI LOAN. LUẬT PHÁP ĐÀI LOAN. BỆNH VIỆN TAI DA, NHỮNG TỔ CHỨC BAN NGÀNH LIÊN QUAN, NHỮNG NGƯỜI ĐÀI LOAN CÓ LƯƠNG TÂM xin giúp đỡ chúng tôi để giải quyết vấn đề này.
Tôi xin chân thành cám ơn.

người viết đơn. TRẦN THỊ NGA.
Đài Loan ngày 20 tháng 8 năm 2007
Ngatran_29@yahoo.com.vn

Không có nhận xét nào: