Thứ Hai, 16 tháng 6, 2008
Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2008
Đ ÓN TẾT TRONG TRẠI NGHI LAN.
Ngày 21/02/2008 vào ngày tết Nguyên Tiêu cổ truyền, tôi đã may mắn được tham dự một cái Tết muộn màng, đơn sơ nhưng ngập chàn niền vui của anh chị em Việt Nam trong trại Yi Lan do Cha Hùng và Cha Chính tổ chức.Các anh các chị phải ngồi tù với một tội danh thật đau lòng, đó là tội ra ngoài làm việc kiếm tiền trả nợ và giúp đỡ gia đình. Thân phận của tôi cũng giống như các anh các chị là Lao Động bất hợp pháp,(nhưng tôi đã may mắn hơn vì được ở bên ngoài) có lẽ vì thế nên tôi có một phần nào đó hiểu và đồng cảm với các anh các chị khi quyết định chọn kiếp Lưu Vong. Trong chúng ta những Lao Động Việt Nam đến Đài Loan làm việc ai là người không mong muốn công việc của mình được suôn sẻ, bình an, ai mà không muốn mình cố gắng vất vả làm việc vài năm kiến tiền giúp gia đinh thoát cảnh nghèo khó, ai không muốn kiếm tiền nuôi con ăn học và mong ngày đoàn tụ với gia đình, và các anh chị em hơn1,000 lao động Việt Nam đang bị giam trong các trại Yi Lan, San Xia ,Xin Zhú khi đến Đài Loan làm việc họ cũng có trung những ước mơ như thế, nhưng thực tế không như ta mong muốn.
Để đến được Đài Loan làm việc hầu hết chúng ta đều phải vay một số tiền lớn đóng cho môi giới để làm thủ tục gọi là Xuất Khẩu Lao Động cho Oai. Những người sang làm lao động công sưởng phải đóng từ 5,000 đến 8,000 Đô, người giúp việc gia đình thì 700 đến 2,500 Đô. Với số tiền trên, lãi mẹ đẻ lãi con. Còn chúng ta những lao động công xưởng nếu công ty có nhiều việc tăng ca ngày làm 12 - 16tiếng, trừ các khỏan thuế thu nhập Đài Loan, Việt Nam, phí môi giới, tiền chống trốn (số tiền này chính phủ ĐL quy định chủ và môi giới không được phép thu giữ của lao động), phí ăn ở, bảo hiểm y tế, thẻ cư trú, …v..v. ai may mắn thì 1 năm đến 1 năm rưỡi làm đủ vốn, những người không có việc làm thêm ngày làm 8 tiếng lương cơ bản, làm hết hợp đồng 2 năm vẫn không đủ vốn, chưa kể đến những lao động mới đến làm được vài ngày, vài tháng đã bị chủ và môi giới vô cớ đưa về nước trước hợp đồng.
Hiện nay Nữ khán hộ công chưa được luât pháp bảo vệ, vì thế ai may mắn gặp được nhà chủ tốt thì được nhờ, còn đa phần các chị đều bị chủ thuê bóc lột sức lao động, có người hàng ngày phải làm từ 16 đến 20 tiếng, bị khống chế tự do đi lại, không cho liên lạc với bạn bè, ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc.
90%trong số các chị đều bị môi giới thu một số tiền khoảng 80 đến 150,000 Đài tệ, (gọi là tiền VAY VỐN NƯỚC NGOÀI) mà bản thân các chị không biết mình vay của ai, vay để làm gì? và tại sao mình phải trả số tiền đó.(thực chất đó là số tiền môi giới VN và ĐL cấu kết lừa các chị ký vào bản cam kết để rồi bóc lột đồng tiền mồ hôi xương máu của các chị, mà chính phủ VN đã làm ngơ không có biện pháp can thiệp ). Thông thường lương của một năm đầu các chị được lĩnh khoảng 30,000 đến 60,000 Đài tệ (khỏang 15 đến 30 triệu VN của 1 năm). Có chị làm 4 – 5 tháng mà chủ không trả lương, có người bị chủ cưỡng hiếp, quấy rối tình dục, người bị đánh đập, bị đưa về nước trước thời hạn.
Khi mới đến Đài Loan đa phần chúng ta đều không hiểu luật pháp ĐL, ngôn ngữ bất đồng, và điều quan trọng là không biết tìm đến ai, đến đâu để nhờ giúp đỡ, khi đó với những áp lực tiền nợ lãi mẹ đẻ lãi con, nếu về Việt Nam có người làm cả đời vẫn không trả hết nợ.
Họ chỉ có một con đường duy nhất có thể chọn lưạ đó là RA NGOÀI làm lao động bất hợp pháp,vẫn biết làm kiếp Lưu Vong đồng nghiã đánh bạc với sinh mệnh của mình, nhưng họ vẫn phải chấp nhận, chỉ với một hy vọng là có thể làm kiếm tiền trả nợ, và giúp đỡ gia đình.
Cuộc sống của kẻ Lưu Vong luôn trong tình trạng no sợ, sợ không có việc làm, sợ bị cảnh sát bắt, sợ khi ốm đau không có giấy tờ để vào bệnh viện điều trị và hàng nghìn hàng nghìn lỗi no khác đè lặng nên họ. Nhưng trong số họ đã có rất nhiều người cảm thấy vui sướng, hạnh phúc với cuộc sống Lưu Vong, vì họ đã có được sự tự do căn bản của một con người là được tự do đi lại, được quyết định và chiụ trách nhiệm với quyết định của mình, nhưng trước khi về được Việt Nam đoàn tụ với gia đình, dù người ra đầu thú, hay bị cảnh sát bắt họ đều phải vào đồn cảnh sát rồi vào trại giam. Trong số họ ai may mắn thì bị nhốt vài tuần, còn không thì vài tháng, có người bị đến vài năm.
Khi được tiếp xúc với các anh tôi đã bất ngờ khi mấy anh bắt tay với cái siết tay thật mạnh, tôi giật mình ngước nhì thấy khuôn mặt anh xúc động, đôi mắt anh ngấn lệ, anh nói: chị ơi nâu lắm rồi ngoài Cha ra em không được gặp người bên ngoài, nhất là những người phụ nữ như chị. Khi đó trong tôi dậy lên một niền xúc động, tôi hỏi anh vào đây nâu chưa, anh trả lời: em vào đây 9 tháng rồi, chỉ người bên cạnh anh nói bạn ấy vào đây hơn một năm , còn mấy bạn kia cũng 5, 6 tháng rồi, chúng em chưa biết khi nào mới được về đoàn tụ với gia đình.
Một cái bắt tay xiết chặt, một ánh mắt rưng rưng xúc động, một lời nói thiết tha đã nói lên niềm khao khát một cuộc sống tự do, muốn cố gắng thoát khỏi cuộc sống nghèo khó, mong muốn thế hệ sau của mình không còn phải chịu kiếp sống lô lệ, một kiếp sống tù đầy như mình đang phải sống.
người viết: NgaTrần
Đài Loan 13/03/2008.
Để đến được Đài Loan làm việc hầu hết chúng ta đều phải vay một số tiền lớn đóng cho môi giới để làm thủ tục gọi là Xuất Khẩu Lao Động cho Oai. Những người sang làm lao động công sưởng phải đóng từ 5,000 đến 8,000 Đô, người giúp việc gia đình thì 700 đến 2,500 Đô. Với số tiền trên, lãi mẹ đẻ lãi con. Còn chúng ta những lao động công xưởng nếu công ty có nhiều việc tăng ca ngày làm 12 - 16tiếng, trừ các khỏan thuế thu nhập Đài Loan, Việt Nam, phí môi giới, tiền chống trốn (số tiền này chính phủ ĐL quy định chủ và môi giới không được phép thu giữ của lao động), phí ăn ở, bảo hiểm y tế, thẻ cư trú, …v..v. ai may mắn thì 1 năm đến 1 năm rưỡi làm đủ vốn, những người không có việc làm thêm ngày làm 8 tiếng lương cơ bản, làm hết hợp đồng 2 năm vẫn không đủ vốn, chưa kể đến những lao động mới đến làm được vài ngày, vài tháng đã bị chủ và môi giới vô cớ đưa về nước trước hợp đồng.
Hiện nay Nữ khán hộ công chưa được luât pháp bảo vệ, vì thế ai may mắn gặp được nhà chủ tốt thì được nhờ, còn đa phần các chị đều bị chủ thuê bóc lột sức lao động, có người hàng ngày phải làm từ 16 đến 20 tiếng, bị khống chế tự do đi lại, không cho liên lạc với bạn bè, ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc.
90%trong số các chị đều bị môi giới thu một số tiền khoảng 80 đến 150,000 Đài tệ, (gọi là tiền VAY VỐN NƯỚC NGOÀI) mà bản thân các chị không biết mình vay của ai, vay để làm gì? và tại sao mình phải trả số tiền đó.(thực chất đó là số tiền môi giới VN và ĐL cấu kết lừa các chị ký vào bản cam kết để rồi bóc lột đồng tiền mồ hôi xương máu của các chị, mà chính phủ VN đã làm ngơ không có biện pháp can thiệp ). Thông thường lương của một năm đầu các chị được lĩnh khoảng 30,000 đến 60,000 Đài tệ (khỏang 15 đến 30 triệu VN của 1 năm). Có chị làm 4 – 5 tháng mà chủ không trả lương, có người bị chủ cưỡng hiếp, quấy rối tình dục, người bị đánh đập, bị đưa về nước trước thời hạn.
Khi mới đến Đài Loan đa phần chúng ta đều không hiểu luật pháp ĐL, ngôn ngữ bất đồng, và điều quan trọng là không biết tìm đến ai, đến đâu để nhờ giúp đỡ, khi đó với những áp lực tiền nợ lãi mẹ đẻ lãi con, nếu về Việt Nam có người làm cả đời vẫn không trả hết nợ.
Họ chỉ có một con đường duy nhất có thể chọn lưạ đó là RA NGOÀI làm lao động bất hợp pháp,vẫn biết làm kiếp Lưu Vong đồng nghiã đánh bạc với sinh mệnh của mình, nhưng họ vẫn phải chấp nhận, chỉ với một hy vọng là có thể làm kiếm tiền trả nợ, và giúp đỡ gia đình.
Cuộc sống của kẻ Lưu Vong luôn trong tình trạng no sợ, sợ không có việc làm, sợ bị cảnh sát bắt, sợ khi ốm đau không có giấy tờ để vào bệnh viện điều trị và hàng nghìn hàng nghìn lỗi no khác đè lặng nên họ. Nhưng trong số họ đã có rất nhiều người cảm thấy vui sướng, hạnh phúc với cuộc sống Lưu Vong, vì họ đã có được sự tự do căn bản của một con người là được tự do đi lại, được quyết định và chiụ trách nhiệm với quyết định của mình, nhưng trước khi về được Việt Nam đoàn tụ với gia đình, dù người ra đầu thú, hay bị cảnh sát bắt họ đều phải vào đồn cảnh sát rồi vào trại giam. Trong số họ ai may mắn thì bị nhốt vài tuần, còn không thì vài tháng, có người bị đến vài năm.
Khi được tiếp xúc với các anh tôi đã bất ngờ khi mấy anh bắt tay với cái siết tay thật mạnh, tôi giật mình ngước nhì thấy khuôn mặt anh xúc động, đôi mắt anh ngấn lệ, anh nói: chị ơi nâu lắm rồi ngoài Cha ra em không được gặp người bên ngoài, nhất là những người phụ nữ như chị. Khi đó trong tôi dậy lên một niền xúc động, tôi hỏi anh vào đây nâu chưa, anh trả lời: em vào đây 9 tháng rồi, chỉ người bên cạnh anh nói bạn ấy vào đây hơn một năm , còn mấy bạn kia cũng 5, 6 tháng rồi, chúng em chưa biết khi nào mới được về đoàn tụ với gia đình.
Một cái bắt tay xiết chặt, một ánh mắt rưng rưng xúc động, một lời nói thiết tha đã nói lên niềm khao khát một cuộc sống tự do, muốn cố gắng thoát khỏi cuộc sống nghèo khó, mong muốn thế hệ sau của mình không còn phải chịu kiếp sống lô lệ, một kiếp sống tù đầy như mình đang phải sống.
người viết: NgaTrần
Đài Loan 13/03/2008.
Thứ Ba, 15 tháng 4, 2008
請各位好心幫幫我吧.
本人: 陳氏娥. 越南籍.護照號碼A0774686A.
2003.8.2 4我來台工作,從早上4點到晚上9點30分,沒有休假,一個月薪資領不到3,000元.
2004.02.07逃逸.
2005.07.11下午6點30分被陳竑蒝.駕駛車號KP-9710闖紅燈撞傷,變成半生半死,一直昏迷.被送到台大醫院治療1個月零4天.住院費是442,571元.
2008.1.16桃園法院判決我要付給台大醫療費.
2008.02.19高等法院判決陳竑蒝要賠我那筆醫療費及受傷損失賠償.但他是ㄧ個沒錢,沒良心的人一毛錢也不肯賠.
三年內台灣的法律不准我上班,所以一毛收入都沒有.多少疼痛,困苦都放在我身上.現在因為我無法付那筆醫療費,不付我就不能回家.我現在不知道該怎麼辦了,請各位好心人幫幫我吧.
2003.8.2 4我來台工作,從早上4點到晚上9點30分,沒有休假,一個月薪資領不到3,000元.
2004.02.07逃逸.
2005.07.11下午6點30分被陳竑蒝.駕駛車號KP-9710闖紅燈撞傷,變成半生半死,一直昏迷.被送到台大醫院治療1個月零4天.住院費是442,571元.
2008.1.16桃園法院判決我要付給台大醫療費.
2008.02.19高等法院判決陳竑蒝要賠我那筆醫療費及受傷損失賠償.但他是ㄧ個沒錢,沒良心的人一毛錢也不肯賠.
三年內台灣的法律不准我上班,所以一毛收入都沒有.多少疼痛,困苦都放在我身上.現在因為我無法付那筆醫療費,不付我就不能回家.我現在不知道該怎麼辦了,請各位好心人幫幫我吧.
Thứ Hai, 14 tháng 4, 2008
MONG DOI CUA CON TRAI YEU 寶貝兒子的話
Thứ Năm, 3 tháng 4, 2008
ĐƠN XIN GIÚP ĐỠ
ĐÀI LOAN NGÀY 3.04.2007
ĐƠN XIN GIÚP ĐỠ
Tên tôi: TRẦN THỊ NGA.Quốc tịch Việt Nam.
Số hộ chiếu: A0774686A.
Nhập cảnh đến Đài Loan ngày 24.08.2003.
Trong thời gian làm việc tôi đã bị chủ thuê và môi giới lưà bóc lột sức lao động bằng cách (bắt làm việc quá sức không đúng với bản hợp đồng, tiền lương bị khấu trừ quá nhiều, 6tháng làm việc tôi chỉ được lĩnh tổng cộng 16nghìn mấy trăm Đài Tệ. hằng ngày bất kể làm việc gì tôi cũng bị con gái thứ 3 của chủ mắng chửi vô cớ). khi đó do ngôn ngữ bất đồng luật pháp không hiểu, không biết tìm ai để nhờ gìúp đỡ, khi đó tôi chỉ có biện pháp duy nhất là trốn ra ngoài.
Vào lúc 6h30phút chiều ngày 11 tháng 7 năm 2005 trên đường đi xin việc làm về tôi đã bị CHEN HONG YUAN điều khiển xe biển số KP – 9710 vượt đèn đỏ đâm vào.
Do tình trạng thương tật nguy hiểm đến tính mạng, tôi đã sống trong hôn mê nhiều ngày. Bện viện yêu cầu phải có người ký giấy nhập viện mới chiụ mổ và chữa trị cho tôi, khi đó có một người Đài Loan tốt bụng đến thăm thấy tôi nằm đơn độc, đau đớn trên giường bệnh đã hạ bút ký giấy nhập viện cho tôi, nội dung của tờ đơn nhập viện (QUAN TRỌNG LÀM NGƯỜI LIÊN LẠC).
Khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong bệnh viện, toàn thân đau đớn, tinh thần hoảng noạn. Khi này tôi đã được hưởng sự quan tâm điều trị của các Y Bác Sỹ, sự chăm sóc tận tình của người khán hộ công, do trung tâm làm việc công tác xã hội của biện viện thuê cho. Tôi phải nằm viện điều trị một tháng 4 ngày (để mổ và lạo vét phần thịt hư của vết thương), tiền viện phí + khán hộ công tổng cộng là 442.570đài tệ(số tiền này tôi chưa có để trả bệnh viện). Tôi biết tôi phải trả số tiền này, nhưng tôi đã biến thành kẻ tàn phế, cộng với luật pháp Đài Loan không cho đi làm vì vậy tôi không có khả năng trả số tiền đó.
Người gây tai nạn cho tôi là kẻ không tiền, không có lương tâm một đồng tiền viện phí cũng không chịu bồi thường. Khi này có rất nhiều người khuyên tôi mặc kệ số tiền viện phí đó mà trốn về VN, nhưng tôi đã không thể làm điều đó vì bệnh viện đã cứu mạng sống tôi, với nếu tôi trốn về, số tiền viện phí đó sẽ đổ hết nên đầu người ký giấy nhập viện cho tôi. Những lý do đó đã cho tôi dũng khí đến tòa án đâm đơn kiện hy vọng luật pháp sẽ giúp tôi tìm được sự công bằng.
3 năm sống trong đau khổ đợi chờ tôi đã nhận được 2 tờ phán quyết của tòa án. Một tờ ngày 19.02.2008 toà án tối cao Đài Loan phán quyết người gây tai nạn cho tôi phải bồi thường cho tôi số tiền là 1,193,041Đài tệ, nhưng đó chỉ là một tờ giấy trắng vì người gây tai nạn cho tôi dù một đồng viện phí cũng không chịu trả, và luật pháp đã phải chịu thua không thể giải quyết.Một tờ ngày 16.01.2008 tòa án Đào Viên phán quyết người bạn ký giấy nhập viện cho tôi đã được trắng án,(tờ phán quyết này cho tôi biết trên đời này vẫn tồn tại một chút công bằng). Còn tôi một người bị hại bao nhiêu đau đớn khổ cực đã phải gánh chịu, giờ lại trở thành tội phạm phải n® số tiền viện phí 442,571 Đài tệ.
Trong thời gian 3 năm này luật pháp Đài Loan không cho tôi đi làm, không có một đồng thu nhập, không thể tự lo cho cuộc sống của mình, không có khả năng nuôi con, vậy tôi lấy đâu ra tiền để có thể trả số tiền viện phí đó. Những áp lực trên đã nhiều lần làm tôi chịu không lổi, tưởng như sắp phát điên phát khùng. Rõ ràng tôi là người bị hại giờ trở thành tội phạm không có tiền trả nợ, một người mẹ vô trách nhiệm không có khả năng nuôi con.
Cũng trong thời gian đau khổ này tôi đã được rất nhiều người tốt bụng giúp đỡ. Trong thời gian toàn thân thương tật đau đớn không nơi lương tưạ, nằm trên nền phòng hỏi cung tội phạm của đồn cảnh sát, tôi đã được 2 vợ chồng người ĐL đến thăm, thấy tình trạng của tôi quá đau thương, không cầm lòng được họ đã bảo lãnh đưa tôi về nhà họ ở, trong thời gian này sức khỏe của tôi rất yếu, vết thương thường xuyên bị nhiễm trùng cần phải đến bệnh viện điều trị, nhưng trên người tôi một đồng cũng không có, tôi chỉ biết khóc và khóc, và rồi họ, những người bạn, người thân của họ biết chuyện đã quan tâm, an ủi, động viên mỗi khi cần đi khám bệnh họ đã đưa tôi đi và cho tiền để mua thuốc uống, thuốc thay.
Vài tháng sau tôi đã được văn phòng Trợ Giúp Công Nhân và Cô Dâu Việt Nam tại Đài Loan của Linh Mục Nguyễn Văn Hùng giúp đỡ. Mọi người trong văn phòng đã cho tôi cảm nhận được một điều rằng trong xã hội còn rất nhiều người bị hại và cũng tồn tại rất nhiều người tốt. Những người đã từng giúp đỡ tôi họ đều mong muốn tôi có thể khỏe mạnh, có thể trở thành người có ích cho xã hội. Trong thời gian này tôi đã cố gắng học tập, thân phận của tôi không được đến trường, chỉ có thể ở nhà tự học. Công việc của văn phòng là trợ giúp những người yếu đuối, gặp nạn như tôi, làm tôi rất ngưỡng mộ. Một thời gian sau tôi vào văn phòng làm nhân viên thiện nguyện, hy vọng công việc của văn phòng có thể giúp được nhiều người đang cần sự giúp đỡ. Tôi rất thích công việc này bởi nó cho tôi biết cuộc sống của tôi vẫn còn một chút giá trị, mà thân phận của tôi chỉ có thể ở trong văn phòng không được đi ra ngoài. Nhưng số tiền viện phí kia luôn làm tôi hỗi loạn tâm trí, tôi đã không đủ khả năng để tập trung vào công việc.
Tôi viết đơn này kính mong các cơ quan, đoàn thể, những người hảo tâm xin giúp đỡ tôi để giải quyết vấn đề này, để tôi sớm được trở về với cuộc sống của người bình thường. Chỉ khi trở về với cuộc sống của người bình thường tôi mới có tư cách của một con người để làm việc nuôi sống bản thân, và nuôi con ăn học (hai con trai của tôi đều rất ngoan và chăm học). Tôi cũng sẽ cố gắng dùng kinh nghiệm của mình hợp tác với mọi người để giúp đỡ những người yếu đuối, gặp nạn đang cần sự giúp đỡ.
Người viết đơn: Trần Thị Nga.
Ngatran29@gmail.com
TEL:0911436080
2003.08.24 đến Đài Loan. 2004.02.07 ra ngoài, trong thời gian này làm việc từ 4h sang đến 9h30 tối,(không có ngày nghÌ) tổng số lương được lĩnh là 16 nghìn mầy trăm Đài tệ.
2005.07.11 bị tai nạn nằm bệnh viện Ren Ci. 2005.07.12 chuyển đến bệnh viện Tai Da. 2005.08.15 ra viện, cảnh sát Tai Bei đưa về đồn cảnh sát Hu Zhen.
2005.08.20 hai vợ chồng người Đài đón về nhà họ ở.
2005.11.27 đến văn phòng Trợ Giúp Công Nhân, Cô Dâu Việt Nam tại Đài Loan.
2007.05.18 vào văn phòng làm nhân viên thiện nguyện.
2007.06.16 lĩnh được 200 nghìn Đài tệ tiền bảo hiểm.
2008.01.16 tòa án Đào Viên phán quyết phải trả bệnh viện Tai Da 371,751Đài tệ.
2008.02.19 toà án tối cao phán quyết Chen Hung Yuan phải bồi thường cho tôi 1,193,041Đài tệ.(nhưng chỉ là một tờ giấy trắng).
ĐƠN XIN GIÚP ĐỠ
Tên tôi: TRẦN THỊ NGA.Quốc tịch Việt Nam.
Số hộ chiếu: A0774686A.
Nhập cảnh đến Đài Loan ngày 24.08.2003.
Trong thời gian làm việc tôi đã bị chủ thuê và môi giới lưà bóc lột sức lao động bằng cách (bắt làm việc quá sức không đúng với bản hợp đồng, tiền lương bị khấu trừ quá nhiều, 6tháng làm việc tôi chỉ được lĩnh tổng cộng 16nghìn mấy trăm Đài Tệ. hằng ngày bất kể làm việc gì tôi cũng bị con gái thứ 3 của chủ mắng chửi vô cớ). khi đó do ngôn ngữ bất đồng luật pháp không hiểu, không biết tìm ai để nhờ gìúp đỡ, khi đó tôi chỉ có biện pháp duy nhất là trốn ra ngoài.
Vào lúc 6h30phút chiều ngày 11 tháng 7 năm 2005 trên đường đi xin việc làm về tôi đã bị CHEN HONG YUAN điều khiển xe biển số KP – 9710 vượt đèn đỏ đâm vào.
Do tình trạng thương tật nguy hiểm đến tính mạng, tôi đã sống trong hôn mê nhiều ngày. Bện viện yêu cầu phải có người ký giấy nhập viện mới chiụ mổ và chữa trị cho tôi, khi đó có một người Đài Loan tốt bụng đến thăm thấy tôi nằm đơn độc, đau đớn trên giường bệnh đã hạ bút ký giấy nhập viện cho tôi, nội dung của tờ đơn nhập viện (QUAN TRỌNG LÀM NGƯỜI LIÊN LẠC).
Khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong bệnh viện, toàn thân đau đớn, tinh thần hoảng noạn. Khi này tôi đã được hưởng sự quan tâm điều trị của các Y Bác Sỹ, sự chăm sóc tận tình của người khán hộ công, do trung tâm làm việc công tác xã hội của biện viện thuê cho. Tôi phải nằm viện điều trị một tháng 4 ngày (để mổ và lạo vét phần thịt hư của vết thương), tiền viện phí + khán hộ công tổng cộng là 442.570đài tệ(số tiền này tôi chưa có để trả bệnh viện). Tôi biết tôi phải trả số tiền này, nhưng tôi đã biến thành kẻ tàn phế, cộng với luật pháp Đài Loan không cho đi làm vì vậy tôi không có khả năng trả số tiền đó.
Người gây tai nạn cho tôi là kẻ không tiền, không có lương tâm một đồng tiền viện phí cũng không chịu bồi thường. Khi này có rất nhiều người khuyên tôi mặc kệ số tiền viện phí đó mà trốn về VN, nhưng tôi đã không thể làm điều đó vì bệnh viện đã cứu mạng sống tôi, với nếu tôi trốn về, số tiền viện phí đó sẽ đổ hết nên đầu người ký giấy nhập viện cho tôi. Những lý do đó đã cho tôi dũng khí đến tòa án đâm đơn kiện hy vọng luật pháp sẽ giúp tôi tìm được sự công bằng.
3 năm sống trong đau khổ đợi chờ tôi đã nhận được 2 tờ phán quyết của tòa án. Một tờ ngày 19.02.2008 toà án tối cao Đài Loan phán quyết người gây tai nạn cho tôi phải bồi thường cho tôi số tiền là 1,193,041Đài tệ, nhưng đó chỉ là một tờ giấy trắng vì người gây tai nạn cho tôi dù một đồng viện phí cũng không chịu trả, và luật pháp đã phải chịu thua không thể giải quyết.Một tờ ngày 16.01.2008 tòa án Đào Viên phán quyết người bạn ký giấy nhập viện cho tôi đã được trắng án,(tờ phán quyết này cho tôi biết trên đời này vẫn tồn tại một chút công bằng). Còn tôi một người bị hại bao nhiêu đau đớn khổ cực đã phải gánh chịu, giờ lại trở thành tội phạm phải n® số tiền viện phí 442,571 Đài tệ.
Trong thời gian 3 năm này luật pháp Đài Loan không cho tôi đi làm, không có một đồng thu nhập, không thể tự lo cho cuộc sống của mình, không có khả năng nuôi con, vậy tôi lấy đâu ra tiền để có thể trả số tiền viện phí đó. Những áp lực trên đã nhiều lần làm tôi chịu không lổi, tưởng như sắp phát điên phát khùng. Rõ ràng tôi là người bị hại giờ trở thành tội phạm không có tiền trả nợ, một người mẹ vô trách nhiệm không có khả năng nuôi con.
Cũng trong thời gian đau khổ này tôi đã được rất nhiều người tốt bụng giúp đỡ. Trong thời gian toàn thân thương tật đau đớn không nơi lương tưạ, nằm trên nền phòng hỏi cung tội phạm của đồn cảnh sát, tôi đã được 2 vợ chồng người ĐL đến thăm, thấy tình trạng của tôi quá đau thương, không cầm lòng được họ đã bảo lãnh đưa tôi về nhà họ ở, trong thời gian này sức khỏe của tôi rất yếu, vết thương thường xuyên bị nhiễm trùng cần phải đến bệnh viện điều trị, nhưng trên người tôi một đồng cũng không có, tôi chỉ biết khóc và khóc, và rồi họ, những người bạn, người thân của họ biết chuyện đã quan tâm, an ủi, động viên mỗi khi cần đi khám bệnh họ đã đưa tôi đi và cho tiền để mua thuốc uống, thuốc thay.
Vài tháng sau tôi đã được văn phòng Trợ Giúp Công Nhân và Cô Dâu Việt Nam tại Đài Loan của Linh Mục Nguyễn Văn Hùng giúp đỡ. Mọi người trong văn phòng đã cho tôi cảm nhận được một điều rằng trong xã hội còn rất nhiều người bị hại và cũng tồn tại rất nhiều người tốt. Những người đã từng giúp đỡ tôi họ đều mong muốn tôi có thể khỏe mạnh, có thể trở thành người có ích cho xã hội. Trong thời gian này tôi đã cố gắng học tập, thân phận của tôi không được đến trường, chỉ có thể ở nhà tự học. Công việc của văn phòng là trợ giúp những người yếu đuối, gặp nạn như tôi, làm tôi rất ngưỡng mộ. Một thời gian sau tôi vào văn phòng làm nhân viên thiện nguyện, hy vọng công việc của văn phòng có thể giúp được nhiều người đang cần sự giúp đỡ. Tôi rất thích công việc này bởi nó cho tôi biết cuộc sống của tôi vẫn còn một chút giá trị, mà thân phận của tôi chỉ có thể ở trong văn phòng không được đi ra ngoài. Nhưng số tiền viện phí kia luôn làm tôi hỗi loạn tâm trí, tôi đã không đủ khả năng để tập trung vào công việc.
Tôi viết đơn này kính mong các cơ quan, đoàn thể, những người hảo tâm xin giúp đỡ tôi để giải quyết vấn đề này, để tôi sớm được trở về với cuộc sống của người bình thường. Chỉ khi trở về với cuộc sống của người bình thường tôi mới có tư cách của một con người để làm việc nuôi sống bản thân, và nuôi con ăn học (hai con trai của tôi đều rất ngoan và chăm học). Tôi cũng sẽ cố gắng dùng kinh nghiệm của mình hợp tác với mọi người để giúp đỡ những người yếu đuối, gặp nạn đang cần sự giúp đỡ.
Người viết đơn: Trần Thị Nga.
Ngatran29@gmail.com
TEL:0911436080
2003.08.24 đến Đài Loan. 2004.02.07 ra ngoài, trong thời gian này làm việc từ 4h sang đến 9h30 tối,(không có ngày nghÌ) tổng số lương được lĩnh là 16 nghìn mầy trăm Đài tệ.
2005.07.11 bị tai nạn nằm bệnh viện Ren Ci. 2005.07.12 chuyển đến bệnh viện Tai Da. 2005.08.15 ra viện, cảnh sát Tai Bei đưa về đồn cảnh sát Hu Zhen.
2005.08.20 hai vợ chồng người Đài đón về nhà họ ở.
2005.11.27 đến văn phòng Trợ Giúp Công Nhân, Cô Dâu Việt Nam tại Đài Loan.
2007.05.18 vào văn phòng làm nhân viên thiện nguyện.
2007.06.16 lĩnh được 200 nghìn Đài tệ tiền bảo hiểm.
2008.01.16 tòa án Đào Viên phán quyết phải trả bệnh viện Tai Da 371,751Đài tệ.
2008.02.19 toà án tối cao phán quyết Chen Hung Yuan phải bồi thường cho tôi 1,193,041Đài tệ.(nhưng chỉ là một tờ giấy trắng).
Thứ Tư, 19 tháng 3, 2008
Thứ Ba, 11 tháng 3, 2008
陳氏娥的請求協助書
台灣2008年03月03ㄖ
陳氏娥的請求協助書
本人:TRAN THI NGA(中文名:陳氏娥).越南籍.
護照號碼:A0774686A.
來台日期:2003.08.24.
來台之後我一直被雇主及仲介虐待,他們當我變成奴隸,隨時強迫我的勞動力,扣留薪資。那時候語言不通,台灣的法律我也不懂,也不知道該找誰請求協助,那時候我只有唯一的一條路可以走就是逃跑。
逃跑之後被車禍,我一直昏迷,醒過來時才發現我已經在醫院裡,有一位朋友幫我僉住院申請書(重要是聯絡人)。我的身體不能動搖非常疼痛,精神恐慌,這時候我得到臺大醫院社工安排給的看護工,醫生及護士的照顧治療我才能活到現在。這是我住院的醫療費,台大醫療及看護費金額是 417,351元,仁慈醫院25,220元,我知道我該付那筆錢,但我變成一個殘廢人不能走動及台灣法律也不給我工作,我的行動要靠輪椅所以我無法付那筆錢,撞害我的那個人他是ㄧ種沒錢沒良心,一毛醫院費他也不肯賠,有很多人勸我不管醫院費偷偷回國,但我不能這樣的做,因為醫院是救我得命,並如果我偷偷回國的話那筆醫院費會若在那位幫我僉住院申請書的朋友身上,那個原因給我勇氣到法院打官司,我希望台灣的法律會給我一個公平,但三年痛痛苦苦等待的時間結果我只得到兩分判決書,一分證明我告傷害我的官司已經贏了,但只是ㄧ張白紙,一分有關幫我僉申請書的部份已經被駁回了(這部份讓我覺得社會上還存在一點公道),而我是被害人多多少少痛苦患難都是我一個人忍受,還要負責 442.571元的醫療費.這三年內台灣的法律不給我上班連自己的生活也無法負擔,小孩不能養,一毛收入都沒有我怎麼還那筆醫療費呢?我常常被這種悲傷的痛苦及壓力壓到我快瘋掉了.我明明是個被害人現在變成一個犯人,欠錢不能還,一個壞媽媽不能撫養小孩,這種人生的生活太悲哀了.
在這段痛苦時間內我也得到很多好人的協助,在我無門可靠全身傷痛躺在派出所地板的時候有一對夫婦台灣人看我的狀況太悲傷,他們忍不住戴我回家借住幾個月,這段時間我的身體很衰弱傷口常常發炎要去看醫生,但我身上一毛錢也沒有我只能哭一天接著一天的哭,後來他們及朋友,家人知道我的狀況就一直安慰,要去看醫生的時候他們會帶我去還給我錢買藥吃.幾個月後我得到越南外勞配偶辦公室的協助.他們讓我感受到在世界上有很多人被受委屈,也存在很多好人.那些幫忙我的人都希望我能健康,能做個好人.在這段時間我盡力盡量跟著他們學習.我的身分不能到學校,只能在家裡自己學,有什麼不懂他們會教導我.他們的工作是協助那些弱勢及被害人讓我很羨慕,一段時間後我進辦公室當義工希望他們的工作能協助跟多需要協助的人.這份工作讓我覺得我的人生還有一點價值,但我的身分只能在辦公室裡做事不能外出,而那筆無法付還的醫院費讓我心情優亂無法專心做事.
這件事我個人無法解決,請求社會上的單位,團體及個人有善幫幫我解決這個問題,讓我能提早回到人類平常的生活.只有回到人類平常的生活我才能做個普通的人,這時候我才有人格做事養自己,撫養小孩給他們讀書(我的兩個兒子都很棒,他們很乖,很專心讀書),我也盡力,盡量用我的經驗跟著大家幫助那些弱勢及被害人,希望社會上每個人都能得到健康,平安,快樂的生活.
立書人: TRAN THI NGA陳氏娥
2003.08.24入境.2004.02.07逃跑,這段時間內工作我所領到的薪資總共1萬6千多.
2005.07.11車禍,住仁慈醫院. 2005.07.12轉送台大醫院.2005.08.15出院,臺北警察送到新竹湖鎮派出所.2005.08.20一對夫婦台灣人載回家借住.
2005.11.17轉到越南外勞配偶辦公室VMWBO.
2007.05.18進辦公室當義工.
2007.06.16拿到保險金20萬
2008.01.16桃園地方法院判決我要付還臺大371,751元醫藥費.
2008.02.19高等法院判決陳竑原應賠償我總共1,193,041元.(這只是一張白紙,一毛醫院費他也不肯賠).
陳氏娥的請求協助書
本人:TRAN THI NGA(中文名:陳氏娥).越南籍.
護照號碼:A0774686A.
來台日期:2003.08.24.
來台之後我一直被雇主及仲介虐待,他們當我變成奴隸,隨時強迫我的勞動力,扣留薪資。那時候語言不通,台灣的法律我也不懂,也不知道該找誰請求協助,那時候我只有唯一的一條路可以走就是逃跑。
逃跑之後被車禍,我一直昏迷,醒過來時才發現我已經在醫院裡,有一位朋友幫我僉住院申請書(重要是聯絡人)。我的身體不能動搖非常疼痛,精神恐慌,這時候我得到臺大醫院社工安排給的看護工,醫生及護士的照顧治療我才能活到現在。這是我住院的醫療費,台大醫療及看護費金額是 417,351元,仁慈醫院25,220元,我知道我該付那筆錢,但我變成一個殘廢人不能走動及台灣法律也不給我工作,我的行動要靠輪椅所以我無法付那筆錢,撞害我的那個人他是ㄧ種沒錢沒良心,一毛醫院費他也不肯賠,有很多人勸我不管醫院費偷偷回國,但我不能這樣的做,因為醫院是救我得命,並如果我偷偷回國的話那筆醫院費會若在那位幫我僉住院申請書的朋友身上,那個原因給我勇氣到法院打官司,我希望台灣的法律會給我一個公平,但三年痛痛苦苦等待的時間結果我只得到兩分判決書,一分證明我告傷害我的官司已經贏了,但只是ㄧ張白紙,一分有關幫我僉申請書的部份已經被駁回了(這部份讓我覺得社會上還存在一點公道),而我是被害人多多少少痛苦患難都是我一個人忍受,還要負責 442.571元的醫療費.這三年內台灣的法律不給我上班連自己的生活也無法負擔,小孩不能養,一毛收入都沒有我怎麼還那筆醫療費呢?我常常被這種悲傷的痛苦及壓力壓到我快瘋掉了.我明明是個被害人現在變成一個犯人,欠錢不能還,一個壞媽媽不能撫養小孩,這種人生的生活太悲哀了.
在這段痛苦時間內我也得到很多好人的協助,在我無門可靠全身傷痛躺在派出所地板的時候有一對夫婦台灣人看我的狀況太悲傷,他們忍不住戴我回家借住幾個月,這段時間我的身體很衰弱傷口常常發炎要去看醫生,但我身上一毛錢也沒有我只能哭一天接著一天的哭,後來他們及朋友,家人知道我的狀況就一直安慰,要去看醫生的時候他們會帶我去還給我錢買藥吃.幾個月後我得到越南外勞配偶辦公室的協助.他們讓我感受到在世界上有很多人被受委屈,也存在很多好人.那些幫忙我的人都希望我能健康,能做個好人.在這段時間我盡力盡量跟著他們學習.我的身分不能到學校,只能在家裡自己學,有什麼不懂他們會教導我.他們的工作是協助那些弱勢及被害人讓我很羨慕,一段時間後我進辦公室當義工希望他們的工作能協助跟多需要協助的人.這份工作讓我覺得我的人生還有一點價值,但我的身分只能在辦公室裡做事不能外出,而那筆無法付還的醫院費讓我心情優亂無法專心做事.
這件事我個人無法解決,請求社會上的單位,團體及個人有善幫幫我解決這個問題,讓我能提早回到人類平常的生活.只有回到人類平常的生活我才能做個普通的人,這時候我才有人格做事養自己,撫養小孩給他們讀書(我的兩個兒子都很棒,他們很乖,很專心讀書),我也盡力,盡量用我的經驗跟著大家幫助那些弱勢及被害人,希望社會上每個人都能得到健康,平安,快樂的生活.
立書人: TRAN THI NGA陳氏娥
2003.08.24入境.2004.02.07逃跑,這段時間內工作我所領到的薪資總共1萬6千多.
2005.07.11車禍,住仁慈醫院. 2005.07.12轉送台大醫院.2005.08.15出院,臺北警察送到新竹湖鎮派出所.2005.08.20一對夫婦台灣人載回家借住.
2005.11.17轉到越南外勞配偶辦公室VMWBO.
2007.05.18進辦公室當義工.
2007.06.16拿到保險金20萬
2008.01.16桃園地方法院判決我要付還臺大371,751元醫藥費.
2008.02.19高等法院判決陳竑原應賠償我總共1,193,041元.(這只是一張白紙,一毛醫院費他也不肯賠).
Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2008
2008.02.16 HOI DEN LONG TAI平溪,台北縣
Thứ Ba, 12 tháng 2, 2008
Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2008
撞傷越勞 肇事者不付醫藥費
名受虐逃逸的越南看護工陳氏娥,因為車禍行動不便,還因此積欠台大37萬多元醫藥費,沒想到肇事者付不起賠償費,台大醫院轉而向當初替陳氏娥簽住院申請書的友人求償,結果桃園地院判決台大敗訴。一跛一跛踏上台階,陳氏娥因為車禍骨盆破裂,不僅衣食住行得靠桃園庇護中心照顧,車禍也在她大腿上留下一道長長的傷痕。沒想到,車禍的肇事駕駛,在車禍發生後,兩手一攤,說自己沒錢,台大醫院竟然轉向當時好心當她住院聯絡人的許姓友人,要求他代償37萬醫藥費,所幸桃園地院判決台大醫院敗訴。只不過,判決勝訴,並沒有為陳氏娥帶來任何喜悅,她還是得還這筆龐大的醫藥費,而耍賴不認帳的肇事者,竟然還要陳世娥嫁給她。看病付錢本屬常理,只不過,當大醫院面對弱勢族群時,也實在應當多多包容。
nguon
http://www.dk101.com/index.php/viewnews-10325.html
nguon
http://www.dk101.com/index.php/viewnews-10325.html
申請住院「聯絡人」償債?台大敗訴
申請住院「聯絡人」償債?台大敗訴
2008-01-17 12:50/林志偉
一名受虐逃逸的越南籍監護工陳氏娥,車禍成殘,肇事者付不起賠償費,陳氏積欠37萬多元醫藥費,台大醫院只好提告,要求幫陳氏娥簽立「住院申請書」的聯絡人許先生,代為償還債務,不過桃園地院判被告不是「保證人」,不必付這筆債務。
大大的手術疤痕,清楚留在越南監護工陳氏娥的右大腿上,這是她2年前車禍的恐怖經歷,不過事情發生後,身體的痛卻遠遠比不上心理的內疚跟不解。陳氏娥:「他(許先生)不應該是幫助別人,還這樣(被告),聯絡人變成保證人對他不公平。」
92年來台工作的陳世娥,因為受不了雇主奴役般的對待,跟每個月不成比例的3千元薪資,最後選擇逃逸。94年發生車禍住進台大醫院,在友人許先生寫住院申請書,簽名當聯絡人之後,院方才幫陳世娥動手術。陳氏娥:「對方(肇事駕駛)說他沒有錢,娶我回來就可以了,我說沒辦法。」
但肇事駕駛付不出賠償金,還離譜叫陳世娥乾脆嫁給他扺債,賠償金沒下落,37萬多的龐大醫療費根本付不起,台大醫院最後訴請法院,要當初簽下住院申請書的聯絡人許先生負連帶保證人責任,台大醫院認為申請人等於保證人,所以要許先生代償37萬1千元的醫療費。
不過法官認為,申請書上沒有法律保證責任用語,像是擔保、保證等,頂只是聯絡,轉為告知的說法,所以判台大醫院敗訴。
陳氏友人許先生:「如果這樣我隨便簽一個申請書,你就要跟我索賠,那我去外面幫人簽個名字,討債公司也可以跟我討1千萬啊。」
記者:「你們是不是把聯絡人變成連帶保證人?」台大公關:「我們本院是有同意人,那連帶保證人我們現在是同意。」
對仗義相救,卻吃上官司的許先生,陳氏娥充滿抱歉,法院這個判決,總算讓他對朋友減少一些愧疚。
nguon
http://news.pchome.com.tw/society/tvbs/20080117/index-20080117125018394359.html
2008-01-17 12:50/林志偉
一名受虐逃逸的越南籍監護工陳氏娥,車禍成殘,肇事者付不起賠償費,陳氏積欠37萬多元醫藥費,台大醫院只好提告,要求幫陳氏娥簽立「住院申請書」的聯絡人許先生,代為償還債務,不過桃園地院判被告不是「保證人」,不必付這筆債務。
大大的手術疤痕,清楚留在越南監護工陳氏娥的右大腿上,這是她2年前車禍的恐怖經歷,不過事情發生後,身體的痛卻遠遠比不上心理的內疚跟不解。陳氏娥:「他(許先生)不應該是幫助別人,還這樣(被告),聯絡人變成保證人對他不公平。」
92年來台工作的陳世娥,因為受不了雇主奴役般的對待,跟每個月不成比例的3千元薪資,最後選擇逃逸。94年發生車禍住進台大醫院,在友人許先生寫住院申請書,簽名當聯絡人之後,院方才幫陳世娥動手術。陳氏娥:「對方(肇事駕駛)說他沒有錢,娶我回來就可以了,我說沒辦法。」
但肇事駕駛付不出賠償金,還離譜叫陳世娥乾脆嫁給他扺債,賠償金沒下落,37萬多的龐大醫療費根本付不起,台大醫院最後訴請法院,要當初簽下住院申請書的聯絡人許先生負連帶保證人責任,台大醫院認為申請人等於保證人,所以要許先生代償37萬1千元的醫療費。
不過法官認為,申請書上沒有法律保證責任用語,像是擔保、保證等,頂只是聯絡,轉為告知的說法,所以判台大醫院敗訴。
陳氏友人許先生:「如果這樣我隨便簽一個申請書,你就要跟我索賠,那我去外面幫人簽個名字,討債公司也可以跟我討1千萬啊。」
記者:「你們是不是把聯絡人變成連帶保證人?」台大公關:「我們本院是有同意人,那連帶保證人我們現在是同意。」
對仗義相救,卻吃上官司的許先生,陳氏娥充滿抱歉,法院這個判決,總算讓他對朋友減少一些愧疚。
nguon
http://news.pchome.com.tw/society/tvbs/20080117/index-20080117125018394359.html
找聯絡人代償醫藥費 台大敗訴
找聯絡人代償醫藥費 台大敗訴
中時電子報╱李文輝/桃園報導 2008-01-17 03:46 調整字級:
受虐逃逸的越南籍監護工陳氏娥,車禍成殘,因肇事者付不起賠償費,陳氏積欠卅七萬多元醫藥費,台大醫院逼債不成,要求幫陳氏娥簽立「住院申請書」的台灣友人許立鉦,代為償還債務,桃園地院十六日宣判,被告不是「保證人」,不必付這筆債務。
承審法官表示,這是台大醫院在各地法院把「重要事情聯絡人」當「連帶保證人」興訟討債,第一次敗訴。
「火坑可怕,推人入火坑的人更可怕!」承審法官尹良,曾重判逼死中壢諶氏一家五口的高利貸業者簡兆熙,昨天宣判後,感嘆如果這種住院申請書算是「保證書」,那跟地下錢莊偽造借據逼死人何異?根本就是醫院利用同情心,趁人之危推入火坑的陷阱。
台大醫院為確保收到醫療費,重大傷病手術前,會要求病患親友以「重要事情聯絡人」為名,簽下定型化「住院申請書」,卻是明修棧道,暗度陳倉,凡病患沒錢,簽名的人就變成「連帶保證人」挨告,之前台大從未敗訴。
卅一歲陳氏娥因不堪受奴役每天工作十七小時、連續六個月、每月領不到三千元而逃逸,九十四年七月間,遭撞成重傷,台大醫院遲不開刀,直到友人許立鉦去探病,簽下住院申請書後,才動手術。
事後,台大醫院要不到卅七萬一千多元醫療費,訴請桃園地院主張許立鉦應負連帶保證人責任,代為履行債務,因住院申請書上載有:「在貴院…一切費用…,重要事情聯絡人願意負責處理之…」。
桃園地院判決指出,申請書上並無病患不付醫療費,由聯絡人代為履行字語;也沒有「擔保」、「保證」、「代為清償或履行」等法律保證責任用語;所謂願意「負責處理」醫療費,應該只是就債務代為「聯絡」、「催收」、甚至代為「受領」後幫忙繳錢等程序而已,並不等同於「保證付錢」。判決指出,台大人才濟濟,不應該出現住院申請書當成保證書的疏漏,更不至於會故意疏漏而誘人簽名,所以,該申請書既然捨棄各種法律用語而不用,僅要求聯絡人「負責處理」,就最高法院探求真意的相關判決意旨,無需負債務「保證」責任。
nguon
http://news.yam.com/chinatimes/society/200801/20080117246777.html
中時電子報╱李文輝/桃園報導 2008-01-17 03:46 調整字級:
受虐逃逸的越南籍監護工陳氏娥,車禍成殘,因肇事者付不起賠償費,陳氏積欠卅七萬多元醫藥費,台大醫院逼債不成,要求幫陳氏娥簽立「住院申請書」的台灣友人許立鉦,代為償還債務,桃園地院十六日宣判,被告不是「保證人」,不必付這筆債務。
承審法官表示,這是台大醫院在各地法院把「重要事情聯絡人」當「連帶保證人」興訟討債,第一次敗訴。
「火坑可怕,推人入火坑的人更可怕!」承審法官尹良,曾重判逼死中壢諶氏一家五口的高利貸業者簡兆熙,昨天宣判後,感嘆如果這種住院申請書算是「保證書」,那跟地下錢莊偽造借據逼死人何異?根本就是醫院利用同情心,趁人之危推入火坑的陷阱。
台大醫院為確保收到醫療費,重大傷病手術前,會要求病患親友以「重要事情聯絡人」為名,簽下定型化「住院申請書」,卻是明修棧道,暗度陳倉,凡病患沒錢,簽名的人就變成「連帶保證人」挨告,之前台大從未敗訴。
卅一歲陳氏娥因不堪受奴役每天工作十七小時、連續六個月、每月領不到三千元而逃逸,九十四年七月間,遭撞成重傷,台大醫院遲不開刀,直到友人許立鉦去探病,簽下住院申請書後,才動手術。
事後,台大醫院要不到卅七萬一千多元醫療費,訴請桃園地院主張許立鉦應負連帶保證人責任,代為履行債務,因住院申請書上載有:「在貴院…一切費用…,重要事情聯絡人願意負責處理之…」。
桃園地院判決指出,申請書上並無病患不付醫療費,由聯絡人代為履行字語;也沒有「擔保」、「保證」、「代為清償或履行」等法律保證責任用語;所謂願意「負責處理」醫療費,應該只是就債務代為「聯絡」、「催收」、甚至代為「受領」後幫忙繳錢等程序而已,並不等同於「保證付錢」。判決指出,台大人才濟濟,不應該出現住院申請書當成保證書的疏漏,更不至於會故意疏漏而誘人簽名,所以,該申請書既然捨棄各種法律用語而不用,僅要求聯絡人「負責處理」,就最高法院探求真意的相關判決意旨,無需負債務「保證」責任。
nguon
http://news.yam.com/chinatimes/society/200801/20080117246777.html
Thứ Tư, 16 tháng 1, 2008
找聯絡人代償醫藥費 台大敗訴
中國時報 2008.01.17
找聯絡人代償醫藥費 台大敗訴
李文輝/桃園報導
受虐逃逸的越南籍監護工陳氏娥,車禍成殘,因肇事者付不起賠償費,陳氏積欠卅七萬多元醫藥費,台大醫院逼債不成,要求幫陳氏娥簽立「住院申請書」的台灣友人許立鉦,代為償還債務,桃園地院十六日宣判,被告不是「保證人」,不必付這筆債務。
承審法官表示,這是台大醫院在各地法院把「重要事情聯絡人」當「連帶保證人」興訟討債,第一次敗訴。
「火坑可怕,推人入火坑的人更可怕!」承審法官尹良,曾重判逼死中壢諶氏一家五口的高利貸業者簡兆熙,昨天宣判後,感嘆如果這種住院申請書算是「保證書」,那跟地下錢莊偽造借據逼死人何異?根本就是醫院利用同情心,趁人之危推入火坑的陷阱。
台大醫院為確保收到醫療費,重大傷病手術前,會要求病患親友以「重要事情聯絡人」為名,簽下定型化「住院申請書」,卻是明修棧道,暗度陳倉,凡病患沒錢,簽名的人就變成「連帶保證人」挨告,之前台大從未敗訴。
卅一歲陳氏娥因不堪受奴役每天工作十七小時、連續六個月、每月領不到三千元而逃逸,九十四年七月間,遭撞成重傷,台大醫院遲不開刀,直到友人許立鉦去探病,簽下住院申請書後,才動手術。
事後,台大醫院要不到卅七萬一千多元醫療費,訴請桃園地院主張許立鉦應負連帶保證人責任,代為履行債務,因住院申請書上載有:「在貴院…一切費用…,重要事情聯絡人願意負責處理之…」。
桃園地院判決指出,申請書上並無病患不付醫療費,由聯絡人代為履行字語;也沒有「擔保」、「保證」、「代為清償或履行」等法律保證責任用語;所謂願意「負責處理」醫療費,應該只是就債務代為「聯絡」、「催收」、甚至代為「受領」後幫忙繳錢等程序而已,並不等同於「保證付錢」。判決指出,台大人才濟濟,不應該出現住院申請書當成保證書的疏漏,更不至於會故意疏漏而誘人簽名,所以,該申請書既然捨棄各種法律用語而不用,僅要求聯絡人「負責處理」,就最高法院探求真意的相關判決意旨,無需負債務「保證」責任。
http://news.chinatimes.com/2007Cti/2007Cti-News/2007Cti-News-Content/0,4521,110503+112008011701059,00.html
找聯絡人代償醫藥費 台大敗訴
李文輝/桃園報導
受虐逃逸的越南籍監護工陳氏娥,車禍成殘,因肇事者付不起賠償費,陳氏積欠卅七萬多元醫藥費,台大醫院逼債不成,要求幫陳氏娥簽立「住院申請書」的台灣友人許立鉦,代為償還債務,桃園地院十六日宣判,被告不是「保證人」,不必付這筆債務。
承審法官表示,這是台大醫院在各地法院把「重要事情聯絡人」當「連帶保證人」興訟討債,第一次敗訴。
「火坑可怕,推人入火坑的人更可怕!」承審法官尹良,曾重判逼死中壢諶氏一家五口的高利貸業者簡兆熙,昨天宣判後,感嘆如果這種住院申請書算是「保證書」,那跟地下錢莊偽造借據逼死人何異?根本就是醫院利用同情心,趁人之危推入火坑的陷阱。
台大醫院為確保收到醫療費,重大傷病手術前,會要求病患親友以「重要事情聯絡人」為名,簽下定型化「住院申請書」,卻是明修棧道,暗度陳倉,凡病患沒錢,簽名的人就變成「連帶保證人」挨告,之前台大從未敗訴。
卅一歲陳氏娥因不堪受奴役每天工作十七小時、連續六個月、每月領不到三千元而逃逸,九十四年七月間,遭撞成重傷,台大醫院遲不開刀,直到友人許立鉦去探病,簽下住院申請書後,才動手術。
事後,台大醫院要不到卅七萬一千多元醫療費,訴請桃園地院主張許立鉦應負連帶保證人責任,代為履行債務,因住院申請書上載有:「在貴院…一切費用…,重要事情聯絡人願意負責處理之…」。
桃園地院判決指出,申請書上並無病患不付醫療費,由聯絡人代為履行字語;也沒有「擔保」、「保證」、「代為清償或履行」等法律保證責任用語;所謂願意「負責處理」醫療費,應該只是就債務代為「聯絡」、「催收」、甚至代為「受領」後幫忙繳錢等程序而已,並不等同於「保證付錢」。判決指出,台大人才濟濟,不應該出現住院申請書當成保證書的疏漏,更不至於會故意疏漏而誘人簽名,所以,該申請書既然捨棄各種法律用語而不用,僅要求聯絡人「負責處理」,就最高法院探求真意的相關判決意旨,無需負債務「保證」責任。
http://news.chinatimes.com/2007Cti/2007Cti-News/2007Cti-News-Content/0,4521,110503+112008011701059,00.html
Thứ Tư, 2 tháng 1, 2008
TÂM SỰ CỦA MẸ CHA
Các con hãy cố gắng chăm sóc cho ta…
và hãy cố gắng thông cảm cho ta…
cho đến cái ngày mà…
các con thấy ta đã già yếu !
Các con thân yêu …
Các con hãy cố gắng chăm sóc cho ta…
và hãy cố gắng thông cảm cho ta…
cho đến cái ngày mà…
các con thấy ta đã già yếu !
Nếu ta ăn uống có vương vãi…
nếu ta ăn mặc có luộm thuộm…
hãy kiên nhẫn !
Hãy biết rằng ta đã bỏ nhiều thời gian…
để dạy cho con nhiều điều nhỏ nhặt…
khi con còn thơ dại !
Nếu ta có nhắc đi, nhắc lại mãi một chuyện gì, Cũng đừng có bận lòng ! Mà hãy cố gắng lắng nghe !
Khi còn nhỏ, các con đã đòi ta kể đi kể lại cùng một câu chuyện đến hàng ngàn lần…
… ta vẫn chiều và làm theo ý các con !
Nếu ta không còn tự tắm rửa được nữa !
đừng cằn nhằn ta …
Hãy biết rằng ta đã chế ra biết bao trò chơi để dụ cho con tắm …
… khi con còn nhỏ.
Khi thấy ta chậm chạp tiếp cận với công nghệ mới … đừng chê trách ta … …mà hãy cho ta thời gian để tìm hiểu…
Ta đã dạy con biết bao điều…
từ chuyện ăn uống…
chuyện ăn mặc… chuyện xử thế…
chuyện chống chỏi với những khó khăn
trong cuộc đời…
Nếu ta lãng tai hay nói chuyện chậm chạp,
hãy cho ta chút ít thời gian để tập trung
…đừng nóng nảy hay bẳn gắt !
bởi điều quan trọng nhất đối với ta …
là được ngồi bên cạnh con, và được nói chuyện với con
Nếu ta không chịu ăn, đừng có ép ta !
Ta tự biết, khi nào ta đói và ta ăn được những gì …
Khi đôi chân khốn khổ của ta không còn cho ta đi đứng được…
như ngày xưa nữa !
giống như cách ta đã nắm tay con,
dìu cho con đi… những bước chân đầu tiên … trong đời…
thì hãy giúp ta
Và sẽ đến một ngày, nếu ta có nói với con:
Ta biết rằng ta sẻ chết !
Con đừng có giận dữ
Bởi lẽ, đến một ngày nào đó… con sẽ hiểu !
rằng đến một cái tuổi nào đó,
Chúng ta thật sự biết rằng:
Cuộc sống của ta tùy thuộc vềĐấng đã sinh ra ta,
Và ta sẽ trở về với Nguồn Sống đó.
Một ngày nào đó, con sẽ hiểu rằng cho dù còn chưa đầy đủ,
ta vẫn muốn làm những điều tốt đẹp nhất cho con, muốn chuẩn bị cho con thật hoàn hảo khi con khôn lớn
Con không phải tỏ ra buồn bã, bất hạnh, hay bó tay trước sự già nua của ta!
Con chỉ cần ngồi cạnh ta, cố gắng hiểu những điều tốt đẹp nhất mà ta đã làm cho con… ngay từ khi con mới được sinh ra .
Hãy giúp ta bước đi.
Hãy giúp ta kết thúc cuộc đời với sự thương yêu và lòng kiên nhẫn.
Điều quan trọng nhất ta cần cám ơn các con…
đó chính là:
NỤ CƯỜI và TÌNH THƯƠNG YÊU VÔ HẠN
…nơi các con .,.
Chúng ta mãi mãi yêu thương các con…
con trai của ta …
… con gái của ta !
Và mãi mãi theo cùng các con …
ngay cả những lúc khó khăn nhất
Cha của các con , Mẹ của các con.
và hãy cố gắng thông cảm cho ta…
cho đến cái ngày mà…
các con thấy ta đã già yếu !
Các con thân yêu …
Các con hãy cố gắng chăm sóc cho ta…
và hãy cố gắng thông cảm cho ta…
cho đến cái ngày mà…
các con thấy ta đã già yếu !
Nếu ta ăn uống có vương vãi…
nếu ta ăn mặc có luộm thuộm…
hãy kiên nhẫn !
Hãy biết rằng ta đã bỏ nhiều thời gian…
để dạy cho con nhiều điều nhỏ nhặt…
khi con còn thơ dại !
Nếu ta có nhắc đi, nhắc lại mãi một chuyện gì, Cũng đừng có bận lòng ! Mà hãy cố gắng lắng nghe !
Khi còn nhỏ, các con đã đòi ta kể đi kể lại cùng một câu chuyện đến hàng ngàn lần…
… ta vẫn chiều và làm theo ý các con !
Nếu ta không còn tự tắm rửa được nữa !
đừng cằn nhằn ta …
Hãy biết rằng ta đã chế ra biết bao trò chơi để dụ cho con tắm …
… khi con còn nhỏ.
Khi thấy ta chậm chạp tiếp cận với công nghệ mới … đừng chê trách ta … …mà hãy cho ta thời gian để tìm hiểu…
Ta đã dạy con biết bao điều…
từ chuyện ăn uống…
chuyện ăn mặc… chuyện xử thế…
chuyện chống chỏi với những khó khăn
trong cuộc đời…
Nếu ta lãng tai hay nói chuyện chậm chạp,
hãy cho ta chút ít thời gian để tập trung
…đừng nóng nảy hay bẳn gắt !
bởi điều quan trọng nhất đối với ta …
là được ngồi bên cạnh con, và được nói chuyện với con
Nếu ta không chịu ăn, đừng có ép ta !
Ta tự biết, khi nào ta đói và ta ăn được những gì …
Khi đôi chân khốn khổ của ta không còn cho ta đi đứng được…
như ngày xưa nữa !
giống như cách ta đã nắm tay con,
dìu cho con đi… những bước chân đầu tiên … trong đời…
thì hãy giúp ta
Và sẽ đến một ngày, nếu ta có nói với con:
Ta biết rằng ta sẻ chết !
Con đừng có giận dữ
Bởi lẽ, đến một ngày nào đó… con sẽ hiểu !
rằng đến một cái tuổi nào đó,
Chúng ta thật sự biết rằng:
Cuộc sống của ta tùy thuộc vềĐấng đã sinh ra ta,
Và ta sẽ trở về với Nguồn Sống đó.
Một ngày nào đó, con sẽ hiểu rằng cho dù còn chưa đầy đủ,
ta vẫn muốn làm những điều tốt đẹp nhất cho con, muốn chuẩn bị cho con thật hoàn hảo khi con khôn lớn
Con không phải tỏ ra buồn bã, bất hạnh, hay bó tay trước sự già nua của ta!
Con chỉ cần ngồi cạnh ta, cố gắng hiểu những điều tốt đẹp nhất mà ta đã làm cho con… ngay từ khi con mới được sinh ra .
Hãy giúp ta bước đi.
Hãy giúp ta kết thúc cuộc đời với sự thương yêu và lòng kiên nhẫn.
Điều quan trọng nhất ta cần cám ơn các con…
đó chính là:
NỤ CƯỜI và TÌNH THƯƠNG YÊU VÔ HẠN
…nơi các con .,.
Chúng ta mãi mãi yêu thương các con…
con trai của ta …
… con gái của ta !
Và mãi mãi theo cùng các con …
ngay cả những lúc khó khăn nhất
Cha của các con , Mẹ của các con.
Thứ Ba, 1 tháng 1, 2008
歡迎索取 HOAN NGHÊNH BẠN TÌM THẤY
說話的藝術 NGHỆ THUẬT NÓI CHUYỆN
少說抱怨的話
Hạn chế nói lời trách móc.
抱怨帶來記恨.
trách mắng đem đến thù hận.
少說諷刺的話.
hạn chế nói lời châm biếm
諷刺得輕視
châm biếm là khinh thị(coi thường).
少說拒絕的話
hạn chế nói lời từ chối
拒絕形絕對立
từ chối tạo hình đối lập
少說命令的話
hạn chế ra lệnh
命令衹是接受
mệnh lệnh thần đất tiếp nhận
少說批評的話
hạn chế nói lời phê bình
批評產生阻力
phê bình sản suất trở lực
多說寬容的話
nói nhiều lời khoan dung
寬容乃是智者
khuan dong la không ngoan
多說尊重的話
nói nhiề lời tôn trọng
尊重增加了解
tôn trọng ra tăng hiểu biết
多說關懷的話
nó nhiều lời guan tâm
關懷獲得友誼
guan tâm đạt tình hữu nghị
多說商量的話
nói nhiều lời thương lượng
商量才是領導
thương lượng mới là lãnh đạo
多說鼓勵的話
nói nhiều lời khuyến khích
鼓勵發揮力量
khuyến khích phát huy lăng lực (khả lăng)
少說抱怨的話
Hạn chế nói lời trách móc.
抱怨帶來記恨.
trách mắng đem đến thù hận.
少說諷刺的話.
hạn chế nói lời châm biếm
諷刺得輕視
châm biếm là khinh thị(coi thường).
少說拒絕的話
hạn chế nói lời từ chối
拒絕形絕對立
từ chối tạo hình đối lập
少說命令的話
hạn chế ra lệnh
命令衹是接受
mệnh lệnh thần đất tiếp nhận
少說批評的話
hạn chế nói lời phê bình
批評產生阻力
phê bình sản suất trở lực
多說寬容的話
nói nhiều lời khoan dung
寬容乃是智者
khuan dong la không ngoan
多說尊重的話
nói nhiề lời tôn trọng
尊重增加了解
tôn trọng ra tăng hiểu biết
多說關懷的話
nó nhiều lời guan tâm
關懷獲得友誼
guan tâm đạt tình hữu nghị
多說商量的話
nói nhiều lời thương lượng
商量才是領導
thương lượng mới là lãnh đạo
多說鼓勵的話
nói nhiều lời khuyến khích
鼓勵發揮力量
khuyến khích phát huy lăng lực (khả lăng)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)